Quyết định này rất vội vã nên Mục Tiểu Văn không có kịp chuẩn bị gì, chỉ lựa chọn một trò diễn duy nhất, đó chính là dùng quả đậu! (tớ chịu không biết tỷ ấy chơi trò gì…bản QT ghi là “mong đậu”… nhưng tớ…híc, bó tay…cứu tớ với…)
Cái này không có đả thương người mà chỉ vừa đủ cho Lan phi chịu được. Nghĩ tới bộ dáng Lan phi ôm bụng vô cùng đau đớn mà vẫn cố duy trì cái hình tượng thục nữ, Mục Tiểu Văn vừa thấy thoải mái lại vừa thấy mình có hơi ác liệc…
Dực nhi cũng đi chuẩn bị đậu cho nàng, thật khó tin khi Dực nhi lại không một lời phản đối, chỉ là kinh ngạc nhìn chăm chú Mục Tiểu Văn một hồi rồi lẩm bẩm trong miệng: “Tiểu thư thay đổi thành một người khác rồi”, sau đó xoay người rời đi.
Tuy nhiên những lời này lại làm cho Mục Tiểu Văn cả kinh. Nếu Dực nhi biết…biết nàng không phải là Mộc Tiểu Văn kia, nàng ấy sẽ thế nào?
Trong lòng thình lình dựng lên một cỗ bất an nhưng đầu óc Mục Tiểu Văn rất nhanh liền hoạt động hết công suất. Cho dù chỉ là một kế hoạch nho nhỏ nhưng mỗi chi tiết đều phải được chuẩn bị chu đáo, nhất định phải biến nó thành một kiệt tác.
Trước tiên nàng giặt cho xong đống quần áo chất đống trước mặt kia sau đó chạy qua chạy lại một hồi, chạy qua nơi nào nàng cũng đều ghé mắt nhìn qua. Trong lú chạy liền làm bộ không cẩn thận ngã một cái, đau tới mức không đứng dậy nổi, kết quả nàng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-di-nuong-nuong/1618181/chuong-42.html