Không đợi Sở Trần nói cái gì nữa, Liễu Như Nhạn cũng đã cúp điện thoại.
Sở Trần liếc nhìn hồ Tống trước mặt, hồ Tống phản chiếu ánh mặt trời ban mai lấp lánh.
Ỏ’ một bán cầu khác thảo nguyên phía bắc Mễ quốc, lúc này chắc đã gần về đêm.
Khi màn đêm buông xuống, chính là lúc đạo tặc Hỏa Yến hành động.
“Tất cả thuận lợi.”
Sở Trần hít sâu một hơi, gọi lại cho Sở Khai Bình.
“Nhị thúc, hiện tại có thể sắp xếp một vài người, làm chút động tĩnh ở bên ngoài thảo nguyên phía bắc không.”
Sở Trần đi thẳng vào vấn đề.
Sở Khai Bình đang thảo luận chuyện với La lão thủ trưởng, nghe được lời nói của Sở Trần, Sở Khai Bình dường như nhận ra điều gì đó, đột nhiên đứng lên: “Có người định ra tay với di chỉ khải cồ ở thảo nguyên phía bắc? Là ai?”
“Trên đời này, còn ai đặc biệt hứng thú với tranh cồ Hoa Hạ, hơn nữa còn có nàng lực ra tay dưới mắt của Cục hỏa thần.”
Sờ Thần mỉm cười hỏi lại.
Một cái tên đột nhiên lóe lên trong đầu Sở Khai Bình…
Đạo tặc Hỏa Yến!
Danh hiệu mà người Hoa Hạ đặt cho Hỏa Yến, là đạo hiệp!
Lần này, đạo tặc Hỏa Yến lại muốn lần nữa ra tay sao? “Tiểu tử này, quả nhiên cỏ quan hệ với đạo tặc Hỏa Yến.”
Sở Khai Bình ngạc nhiên mỉm cười: “Khi nào thì ngươi giới thiệu cho ta biết một chút?”
“Nhân vật anh hùng như vậy, ta muốn chiêu mộ vào Cục đặc chiến, Thiên Võng Điện, trao tặng danh hiệu.”
Danh hiệu “Điếu Yến”?
Sở Trần thì thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/4124253/chuong-1757.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.