Sau cuộc họp báo kết thúc, Wiggins trở lại phòng chỉ huy.
Trong phòng chỉ huy, người đàn ông mặc choàng đen Moange đang ngồi yên lặng, khuôn mặt dường như mãi mãi không lộ ra vẻ gì, bị một tầng bóng người bao trùm, cho dù gần trong gang tấc, cũng khó phân biệt được diện mạo thật sự của hắn, lúc này, Moange đang cầm một cái ly tinh tế trong tay, rót một ly rượu, tâm trạng hắn rất tốt.
Wiggins nhận thấy ngón tay của Moange nhợt nhạt khác thường, tạo cho người ta cảm giác vô cùng nữ tính.
Toàn bộ con người, cho Wiggins cảm giác như là hắc ám.
Liên tưởng đến chuyện Moange am hiển, Wiggins ngược lại cũng hiểu.
Chuyện hắn cỏ thể làm, người bình thường hoàn toàn không thề làm được, cho nên giữa hắn và người bình thường có chỗ khác thường, vậy cũng cũng bình thường.
“Xem ra, tiến triển rắt thuận lợi.”
Wiggins mỉm cười.
Moange uống cạn rượu trong ly mình, đứng lên hai tay chắp sau lưng, nhìn ra sóng biến ngoài cửa số.
Lúc này, Moange tinh thần phấn chấn.
“Biển mới là sân khấu của ta.”
Moange có cảm giác rằng mình đã tìm thấy mục tiêu sống của mình: “Từ hồm qua đến bây giờ, có hơn nám trám con cá mập biến dị dưới sự khống chế của ta, và hàng ngàn con cá có khả nàng tấn cồng khác nhau, con số này vẫn đang táng lên đáng kể, bởi vì ta đã phát hiện ra một quy luật, chỉ cần vua của một quần thế bị khống chế, thì toàn bộ quần thể khu vực đều phải chịu sự điều động của ngươi, mà sinh vật biển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/4124248/chuong-1752.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.