Trời đã sáng.
Sáng só’m, trên núi Hoàng Sơn, rất nhiều du khách xông lên núi.
Sở Trần và Tống Nhan cũng đã tỉnh lại, đêm qua bọn họ không có ý định tu luyện, nhưng sáng sớm lại hứng thú, lúc mặt trời mọc, âm dương giao hợp, leo lên đỉnh núi, thực lực có chút tiến bộ.
Sở Trần cũng nhìn trên điện thoại hình ảnh khì đá đứng lên được một khách du lịch chụp lại.
“Nói như vâyk khỉ hầu đã tỉnh lại rồi sao?”
Tống Nhan nhìn hình ảnh trong điện thoại, không nhịn được nói: “Nỏ không phải tùy thời đều có thề đi lại chứ?”
Sở Trần trầm ngâm một hồi.
Đêm qua, anh cũng thử cùng linh hầu giao lưu.
Nhưng khi nguyên thần của anh kết thúc một đời của linh hầu, trong đầu anh tràn đầy bí mật giữa linh hầu và hai phiến đá, hơn nữa linh hầu cũng không cho sỏ’ Trần bất kỷ
phản ứng nào, Sở Trần cũng không biết tình huống cụ thề của linh hầu.
“Lại đi xem nó đi.”
Sở Trần nói: “Nếu như có thể được nó đáp lại là tốt nhất.”
Khi hai vợ chồng lại đến chỗ khỉ đá, nhóm chuyên gia đã có mặt rồi, ánh mắt của rất nhiều người rơi vào trên người sỏ’ Trần.
Hành động kỳ lạ của sỏ’ đại hiệp tối qua đã khiến bọn họ rất khỏ hiểu, không biết hôm nay Sở đại hiệp sẽ làm gì.
Đám đông ở phía xa cũng đang hô to Sở đại hiệp.
Sở Trần đi tới trước mặt khỉ đá.
“Tiền bối linh hầu.”
Nguyên thần của sỏ’ Trần lập tức thử khai thông với linh hầu.
Chì cần có thể khai thông với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/4124240/chuong-1744.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.