Sảnh chính Vân Các Môn rơi vào im lặng.
Vài thanh kiếm bị chém đứt rơi xuống đất, kêu vang, nhưng mọi người vẫn bất động, nhìn chằm chằm vào bóng người đột nhiên xuất hiện.
Sở Nhất Châm, Sở đại hiệp, Sở Trần.
Hắn làm sao lại tới? Vân Các Môn, làm sao dám không đặt Sở đại hiệp vào trong mắt, chỉ là, trong ý thức cũa bọn họ, Sở đại hiệp cách bọn họ quá xa, bọn họ cán bản sẽ không bao giờ nghĩ tới sẽ có thể giao tiếp với Sở đại hiệp.
Nhưng bây giờ, Sở đại hiệp, từ trên trời giáng xuống.
Điều này cỏ nghĩa là những gì Hà Vũ nói là sự thật.
Sắc mặt Điền Hán Thu và những người khác tái nhợt.
Ngoài cửa lớn, Lilisa vội vàng chạy vào, chạy đến trước mặt Hà Vũ, liếc nhìn Hà Vũ từ trên xuống, thỏ’ phào nhẹ nhõm: “Cậu không sao thì tốt rồi, Sở đại hiệp ở đây, không sao rồi.”
Không sao rồi.
Sự xuất hiện của Sở Trần đại diện cho vấn đề được giải quyết.
Trong sảnh chính của Vân Các Môn, tất cả mọi người đều không dám thỏ’ phào.
“Sở đại hiệp, đây là sư phụ tôi.”
Hà Vũ vội vã giới thiệu.
vết thương của Lý Kiến Hành không nhẹ, nhưng lúc này hắn vẫn chịu đựng đau đớn, cúi đầu về phía sỏ’ Trần: “Tại hạ Lý Kiến Hành.”
“Lý tiền bối.”
Một tiếng xưng hô của Sở Trần khiến Lý Kiến Hành được sủng ái mà lo sợ.
Sở Trần cũng có thể nhìn ra, trong toàn bộ Vân Các Môn, chỉ có Lý Kiến Hành đang giúp Hà Vũ.
“Nếu ta không đến, các ngươi muốn xử lý sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/4124231/chuong-1735.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.