Tống Nhan bỗng nhiên nói: “Trong lòng em có chút lo lắng.”
“Anh cỏ thể đoán được nỗi lo lắng của anh.” Sở Trần nhìn Tống Nhan: “Em đang lo lắng, rượu Hồng Thần để lại, không chỉ có một ít này?”
Tống Nhan gật đầu: “Còn có, mười vạn đại sơn, truyền thuyết giống như Hồng Thần còn có rất nhiều, có thề hay không còn có thử gì khác xuất hiện, cũng sẽ khiến động vật biến dị.”
Sờ Trần nhìn ra xa núi.
Mười vạn đại sơn, bên trong cất giấu những thứ không biết là quá nhiều.
“Anh có một ý tưởng.”SỞ Trần trầm giọng nói: “Những thứ không biết chúng ta không có cách nào dự đoán, nhưng chúng ta có thề có phòng bị, anh muốn nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc giải, ngộ nhỡ lại xuất hiện tai họa kiến độc biến dị, thuộc giải có thề làm cho người bị thương bảo vệ tính mạng, đây sẽ là sản phẩm tiếp theo của Dược phẩm Bắc Trần sau Tống Nhan Cao, nếu không thì gọi là thuốc giải độc Tống Nhan đi.”
Tống Nhan liếc mắt nhìn anh một cái.
Thuốc giải độc này, cuối cùng vẫn là lấy phương thức đơn giản nhất ngắn gọn đặt tên… thuốc giải độc Bắc Trần.
Còn chưa bắt đầu nghiên cứu chế tạo đã nghĩ ra tên, đây cũng là thành lập trên sự cường đại tự tin cùa Sở Trần.
Sở Trần cũng lập tức hành động, sau khi Tống Nhan trỏ’ về phòng nghỉ ngơi, Sở Trần một đầu đâm vào sâu trong núi.
Đến gần bình minh, Sở Trần mới trở về thôn Hồng Miếu.
Hai tay trống rỗng, nhưng cũng không có nghĩa là không có thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/4124138/chuong-1642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.