“Liễu tỷ tỷ, tỷ không phải nói, nếu chúng ta lần này ra biền, có thể thuận lợi trở về, tỷ phải dẫn ta cùng nhau hành động sao?”
Hành động Sở Trần nói đến, đương nhiên là lấy thân phận đạo tặc Hỏa Yến.
Sở Trần cũng muốn hưởng thụ cảm giác làm đạo tặc quốc tế một chút.
Liễu Như Nhạn nhìn thoáng qua Sở Trần.
Với thực lực hiện tại của Sở Trần, trên đời này bất kỳ một chỗ nào, anh đều có thể trực tiếp nghiền ép, lại còn muốn trộm cắp…
“Ngươi biết Phong Lang Cư Tư chứ.” Liễu Như Nhạn chậm rãi nói: “Không lâu trước, có tin tức truyền ra, núi Lang Cư Tư khai quật một nhóm văn vật, cỏ liên quan đến năm đó Hoắc đại tướng quân lên Lang Cư Tư lập đàn đàn tế thiên, văn vật khai quật khiến cho toàn thế giới chú ý, thế nhưng, cuối cùng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhóm văn vật kia bị trộm rồi.”
“Ai động đển nhóm cồ vật kia?” Sở Trần tầm mắt híp lại, đối
với Trung Quốc mà nói, không thề nghi ngờ là hành vi khiêu khích trần trụi.
“Đạo tặc Hỏa Yến.” Liễu Như Nhạn trả lời.
Sở Trần giật mình, nhìn Liễu Như Nhạn.
Liễu Như Nhạn nhún vai nói: “Tại hiện trường nơi nhóm cồ vật bị trộm cắp, quả thật phát hiện ký hiệu hỏa yến của ta.”
Sở Trần hiểu ý của Liễu Như Nhạn.
Cỏ người mượng danh nghĩa của cô, trộm di vật vàn hỏa trên núi Lang Cư Tư.
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.
Với tính cách Liễu Như Nhạn, nếu như không phải vừa vặn gặp phải muốn ra biển,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/4124087/chuong-1591.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.