Trong cấm địa mặc dù có cơ duyên lớn hơn nữa thì như thế nào? Bọn họ cản bản không thể ra ngoài. 
Càng đi ra ngoài, lực cản càng lớn. 
“Không thể ra ngoài nữa.” Nam Cung Quân thần sắc nghiêm trọng, chậm rãi nói: “Đi tiếp như vậy, còn chưa có đi ra khỏi cấm địa, chúng ta phải toàn quân bị diệt.” 
Trong lòng võ giả bốn tông giống như treo một tảng đá thật lớn, sắp không cách nào hô hấp. 
Hai ốc biền nhỏ thành công liên lạc, mang đến cho bọn họ rực rỡ, nhưng giò’ phút này, bày ra trước mặt bọn họ, lại là vô tận hắc ám. 
“Xong rồi.” Mộ Dung Luật lầm bẩm: “Nếu như đời này cũng không có cách nào rời khỏi nơi này…” 
Huyền Linh đại sư cũng không cách nào bình tĩnh: “Cấm địa, đây mới là cấm địa thật sự.” 
“Chúng ta sớm nên nghĩ đến, cấm địa như thế, làm sao có thề dễ dàng ra vào.” 
“Trạm Đông Sơn, ngươi…hại chết ta rồi.” 
Sắc mặt Trạm Đông Sơn cũng cực kỳ âm trầm. 
Hắn cũng thật không ngờ cấm địa Thiên Ngoại Thiên lại đáng sợ như vậy. 
Biết rõ phương hướng rời khỏi cấm địa, lại bị cơ quan trận pháp gắt gao ngán cản. 
“Điều đó có nghĩa là họ chỉ có thể đi vào bên trong.” Trạm Đông Sơn hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Các vị, chúng ta không có lựa chọn nào khác, tiếp tục đi về phía trước, cỏ lẽ…còn có chút hi vọng sống.” 
Lúc này, mọi người cũng không có lý do phản đối. 
Chì có thể đi về phía trước. 
“Quân tỷ tỷ.” Bên trong ốc biến nhỏ truyền đến thanh âm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/4124013/chuong-1517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.