Sau khi ốc biển nhỏ đồi người, thanh âm quà thật náo nhiệt không ít.
Trận doanh phái Bắc Đẩu, buổi tối, tràn ngập các loại đối thoại, ngay từ đầu Sở Trần còn nghe được say sưa, nừa giờ sau, cảm giác không hề có dinh dưỡng, tẻ nhạt vô vị, cơ hồ đều là oán giận, nội dung oán giận rất giống nhau.
“Đều do Trạm Đồng Sơn, nếu như chỉ là bình thường, tiến vào đảo cấm kỵ, ờ vùng ven tìm kiếm cơ duyên, mỗi người đều có thế thắng lợi trở về, mà lần này, khẩu vị của Trạm Đông Sơn quá lớn, lại phải xâm nhập vào trung tâm cùa đảo cấm kỵ, mới dẫn đến cục diện hiện giờ.”
“Chúng ta xông vào, người bên trong xông ra ngoài, nếu như chúng ta còn không mau chóng rời khỏi nơi quỷ quái này, giới võ giả ai có thể ngàn cản thần tiễn của Thiên Ngoại Thiên.”
“Ta nhớ vợ ta rồi.”
“Ngươi nhắc tới như vậy, ta đột nhiên nhớ tới, Vương Sư Điệt cách vách ngươi, thường xuyên đến nhà ngươi ăn cơm.”
“Đại SU’ huynh đang nghiên cứu ốc biển nhỏ, không biết có thể phát hiện ra gì hay không.”
“Sâu trong khu rừng này, đến tột cùng là cái gì.”
“Có lẽ, đó là tách khỏi đường.”
Dần dần, an tĩnh lại.
Sờ Trần từ trong ốc biển nhỏ cũng không nghe thấy quá nhiều động tĩnh, cũng dứt khoát đặt ốc biển nhỏ sang một bên.
Anh chờ mong chính là tối mai, ốc biển nhỏ có phải sẽ ở trong tay chín vị sư phụ hay không.
Sở Trần cũng phải tranh thủ thời gian nghiên cửu trận pháp bên trong ốc biển nhỏ, hy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/4123994/chuong-1498.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.