Ngay khi áo cà sa Đạt Mị Ảnh lộ ra, bên người Mộ Dung Thừa Phong tụ tập sáu người.
Sáu cường giả tông sư giai đoạn sau, trong đó có tông sư xếp thứ 10.
Nhiệm vụ của bọn họ chỉ có một, xây dựng Bắc Đẩu Thất Tinh Trận, phụ trợ Mộ Dung Thừa Phong, lấy Mộ Dung Thừa Phong dẫn đầu, phát động tất cả thế công.
Đồng thời, Mộ Dung Thừa Phong tay cầm một kiếm.
“Bảo kiếm trấn phái của phái Bắc Đẩu, Thất Tinh Kiếm.” Khuôn mặt Lữ Chính Phương mỉm cười.
Tam đại tông phái, quả nhiên đều lưu lại hậu
thủ.
“Lão Lữ, có muốn thử xem, thân thể của ngươi có thể nhìn thấy Thất Tinh Kiếm hay không.” Ngọc tiêu trong tay Chu Đại Tráng không biết từ lúc nào đã biến thành quạt gắp, ba một tiếng, quạt gấp mở ra, tiêu sái tự nhiên huy động, thần sắc tự nhiên, đồng thời mang theo vài phần trêu chọc.
Ánh mắt Lữ Chính Phương thoáng nhìn: “Câm miệng, Đại Tráng.”
Nụ cười của Chu Đại Tráng ngưng đọng lại.
Phi, lão thất phu!
Chu Đại Tráng không nói gì nữa, nếu không, Lữ Chính Phương phải sẽ gọi cả họ hắn.
Một đạo thân ảnh cẩm phục hoa lệ giống như từ trên trời giáng xuống, nhanh như chớp, đứng ở trên pho tượng điêu khắc ở quảng trường, gió núi vù vù, thổi phất quần áo của hắn, trường bào thêu bạch long, dáng người thon dài cao ngất, lưng đeo một thanh trọng xích, thoạt nhìn không tầm thường, khiến người ta có một cảm giác áp bách.
Chiến Long Đảo, Trạm Lôi Đình.
Xung quanh quảng trường dần dần yên tĩnh lại.
Hình ảnh thoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/4123912/chuong-1416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.