Sự kiêu ngạo của Chiến Long Đảo lại một lần nữa khiến hắn sinh ra cơn thịnh nộ.
Cửu Huyền Môn thì thôi, hiện tại ngay cả Bách Hoa Cung cũng dám đắc tội Chiến Long Đảo hắn?
“Ông dám nói chúng tôi là cường đạo?” Có người lạnh lùng quát lên: “Động Tiên, thiên hạ cùng hưởng, Thiên Cơ huyền Trận xuất hiện, vốn là chuyện vui cả thiên hạ, dựa vào cái gì để cho Sở Trần một mình độc chiếm.”
Xa xa, Mạc Vô Ưu hừ một tiếng: “Nhìn xem, đây là suy luận của cường đạo, trận pháp của Sở Trần ca ca, dựa vào cái gì phỉa cùng bọn họ chia sẻ?”
“Sở Trần, ý của ngươi sao.” Mộ Dung Thừa Phong trực tiếp ra tối hậu thư cho Sở Trần, ánh mắt nhìn chăm chú vào sở Trần, nhẹ nhàng lắc đầu: “Làm người không thể quá ích kỷ a.”
Sở Trần tầm mắt híp lại: “Ý của ta, đồ của ta, dựa vào cái gì phải cùng các người chia sẻ.”
“Thiếu hiểu biết.” Ánh mắt Mộ Dung Thừa Phong lạnh lùng vài phần: “Ta ngược lại muốn nhìn xem, cửu Huyền Môn, có cái gì mà đối địch với giới võ giả.”
“Nói nhảm xong chưa?” Lữ Chính Phương sải bước đi lên phía trước. “Phong khí giới võ giả như vậy, quả thực chướng khí mù mịt, nếu như các người đại diện cho giới võ giả hiện nay… cửu Huyền Môn ta không quan tâm động thủ, chỉnh đốn trật tự giới võ giả.”
Lữ Chính Phương trực tiếp chỉ điểm Mộ Dung Thừa Phong đánh một trận.
Cao Chấn Long và Đặng Kiệt Hổ đồng thời đi ra: “Một đại hán thô bỉ vô danh, có thể vượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/4123907/chuong-1411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.