Trạm Mục Tư muốn khóc.
Hắn chỉ là một ngưòi xem kịch, loại chiến đấu cấp bậc này làm sao có liên quan đến hắn.
Nếu như không phải thân phận của hắn đặc biệt, Trục Lãng Tam Tiên chiếu cố hắn, hắn đã sớm xong đời.
Nhưng bây giờ, ánh mắt Trục Lãng Tam Tiên nhìn hắn càng ngày càng không kiên nhẫn.
Rốt cục, vẫn là Trạm Hải hộ pháp tự mình ra tay, một cước đábTrạm Mục Tư ra ngoài, nếu để Trạm Mục Tư quấy rối như vậy, nói không chừng hôm nay bọn họ sẽ bại trong tay Sở Trần.
Thời gian giao thủ ngắn ngủi, Trục Lãng Tam
Tiên đều cảm nhận được thực lực đáng sợ của Sở Trần.
Trạm Mục Tư kêu thảm thiết một tiếng, trực tiếp bay ra ngoài hơn mười mét ngã xuống đất, cú ngã này cũng không nhẹ.
Trạm Hải đương nhiên cũng rõ, nhưng nếu như không xuống tay tàn nhẫn một chút, Trạm Mục Tư bị đạp bay ra ngoài, còn ở trong phạm vi khống chế cách không của sở Trần, còn có thể đánh trở lại.
Trạm Mục Tư đầu vỡ máu chảy, thống khổ kêu r3n, nằm trên mặt đất, mở mắt ra, thấy Sở Trần lại cố ý di chuyển về phía hắn. Trạm Mục Tư lúc này không để ý đau đớn, thê thảm kêu to một tiếng, đứng lên chạy về phía sau: “Yêu thuật kỳ môn!”
Trạm Mục Tư phẫn uất rống giận.
“Chiến Long Đảo quả nhiên hiệp nghĩa, đối với người của mình cũng không nương tay chút nào.” Sở Trần cảm thán: “Ta vừa nhìn người vừa rồi chính là làm việc ác bị coi thường.”
Ngươi mới hèn hạ… Trạm Mục Tư phẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/4123888/chuong-1392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.