Sở Trần thầm than, càng cảm giác được bình cảnh buông lỏng, ngẩng đầu nhìn về phía quý nhân: “Các người còn chưa ăn cơm sao? Ra tay mềm nhũn, một chút khí lực cũng không cỏ.”
Con quái vật này!
Lâu Ngụy và tam đại tông sư trong lòng kinh hãi, phòng ngự của Sở Trần làm bọn họ cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi.
“Ta không tin hắn là mình đồng da sắt!”
“Theo ta được biết, Cửu Huyền Môn cũng không có kim cương bất hoại thần công gì.”
“Hắn là đang cố gắng chống đỡ, lại còn dám
phô trương tỏ ra có tài.”
“Cùng nhau lên.”
Tam đại tông sư khí thế như cầu vồng, giống như gió cuốn mây tàn, tại thời điểm thắng lợi, bọn họ dĩ nhiên đều bộc phát ra tiềm lực trước nay chưa từng có.
Vào giờ khắc này, Lâu Ngụy có loại cảm giác mình có thể đối mặt với tông sư đỉnh phong.
Sở Trần, tất phải chết không thể nghi ngờ!
Bụp!
Bụp! Bụp!
Thân ảnh sở Trần lại một lần nữa lui về phía
sau…
Nhưng mà cũng trong nháy mắt này, bình cảnh trên người Sở Trần ầm ầm vỡ tan.
Một cỗ lực lượng hùng hậu từ đan điền của Sở Trần bộc phát, trong khoảnh khắc lan tràn toàn thân.
Người ở giữa không trung, đôi mắt sở Trần đã chậm rãi nhắm lại…
Trong nháy mắt này, sở Trần cảm giác trong cơ thể mình có một cỗ lực lượng phong trần đã lâu đang chậm rãi chảy xuôi.
Giống như đất nông nghiệp khô cạn đột nhiên phun ra suối trong vắng.
Lập tức, làm Sở Trần đắm chìm trong một loại cảm giác cực kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/4123821/chuong-1325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.