“Giao cho ta.” Lâu Ngụy tràn đầy tự tin: “Ta sẽ trước khi Sở Trần trở về, lật Tống gia lên trời, hơn nữa thêm cảm giác đặc biệt của phái Thiên Cơ chúng ta về Thiên Cơ Huyền Đồ, chỉ cần Thiên Cơ Đồ ở trong vòng năm mét của ta, mặc kệ nó bị giấu dưới gầm giường hay là trên mái hiên, đều không thoát khỏi ánh mắt của ta.”
Chỗ dựa lớn nhất của Lâu Ngụy là trình độ trận pháp của hắn.
Trong phái Thiên Cơ, ngoại trừ chưởng môn Triệu Huyền Phong đã chết, trình độ cao nhất trận pháp thuộc về Lâu Ngụy.
Đây cũng là nguyên nhân biết rõ Tống gia có trận pháp hắn cũng dám xông vào.
“Chỉ là mê tung ảo trận, không làm khó được Lâu Ngụy ta.” Lâu Ngụy nhảy lên, trèo tường tiến vào trang viên Tống gia.
Sở Trần ở bên ngoài Tống gia bố trí trận pháp, quy định phạm vi hoạt động, các loại mê huyễn trận là phụ, lúc trước một đội ngũ lính đánh thuê ở trong trận pháp bị sở Trần đùa bỡn xoay quanh, nhưng, Lâu Ngụy quả thật không phải đèn cạn dầu, hắn rất nhanh đã phá vỡ quy định phạm vi hoạt động, đi ra ngoài.
“Người Tống gia không nhiều lắm, phòng ốc ngược lại rất nhiều.” Lâu Ngụy ngẩng đầu nhìn thoáng qua biệt thự vòng hồ, toàn bộ trang viên Tống gia, từng căn biệt thự đứng lặng sừng sững, biểu hiện ra nội tình Tống gia, dù sao cũng từng là một trong năm đại gia tộc Thiền Thành, mặc dù một lần nghèo
túng, nhưng căn cơ vẫn luôn ở đó, hiện giờ càng thêm vượt trội, một bước lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/4123803/chuong-1307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.