“Tình huống bị hao tổn cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, liền giao cho ngươi đi.” Liễu Như Nhạn nói: “Ngươi cũng biết, tác phẩm tranh cổ Trung Quốc nhiều lắm, bị hao tổn càng nhiều, ngươi nếu có bản lĩnh này, biết lắm khổ nhiều, phiền ngươi tu bổ thêm một chút.”
Sở Trần cảm giác những bức tranh này có chút quen thuộc, tiện tay mở ra một bức trong đó, lập tức liếc Liễu Như Nhạn: “Liễu tỷ tỷ, những bức tranh này…”
“Bạn ta đã tặng nó cho ta.” Liễu Như Nhạn cười tủm tỉm nhìn sở Trần.
Đây rõ ràng là những bức tranh cổ mang về từ trang viên Ngải Nhĩ Mạc Tháp ở thành phố Riyadh.
Hai người đều ngầm hiểu lẫn nhau.
Sở Trần cũng không có chủ động nói rõ, bắt đầu kiểm tra nhóm tranh cổ này.
Khi nhìn thấy một bức trong đó, Sở Trần mới đầu không chút để ý, sau đó cỏ chút nhập thần, một lát sau, phục hồi tinh thần lại, cảm thán: “Bức tranh cổ này lại ẩn chứa một bộ công phu quyền cước, còn rất không tầm thường.”
“Trước kia trong giới võ giả, không ít võ giả cường đại có sở thích, bọn họ thường thích giấu tuyệt học võ công của mình trong bức tranh, hoặc là dùng phương thức vẽ tranh âm thầm ghi chép một địa điểm, cất giữ tuyệt học võ công của mình. Thứ nhất có thể giữ được tuyệt học võ công của mình không thất truyền, thứ hai biểu hiện ra phong cách
công phu này của mình, thứ ba, lưu lại cơ duyên cho người đời sau.” Liễu Như Nhạn nói: “Lúc trước ta đã nói với ngươi phái Thiên Cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/4123796/chuong-1300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.