Liễu Mạn Mạn sâu kín nhìn Sở Trần: “Một mình anh làm toàn bộ y quán chúng tôi đều thất nghiệp tập thể.”
Tuy rằng Sở Trần sau đó lại lần nữa tăng tốc độ khám bệnh, nhưng sau hai giờ kết thúc, vẫn còn có hơn ba mươi bệnh nhân.
Liễu Thiên Thiên có chút ngượng ngùng, hôm nay vốn định hãm hại Sở Trần một chút, lại không nghĩ tới, sở Trần lại biết triệu chut y thuật, đánh vào mặt xinh đẹp của cô, nhưng đến bây giờ… cô ngược lại quả thật gài bẫy Sở Trần, Sở Trần vừa ngồi như vậy cũng đã hơn hai giờ.
Thời gian đã đến.
Liễu Tông Hạo vừa muốn ngăn cản bệnh nhân tiếp theo đi tới, bên tai liền nghe thấy
Sở Trần hô một tiếng: “Người kế tiếp.”
Liễu Mạn Mạn ngẩn ra.
Chỉ có bọn họ tính toán thời gian, Sở Trần lại căn bản không có nhớ?
“Đã 2 tiếng rồi.” Liễu Mạn Mạn thành thật mở miệng.
“Thêm chút đi.” sở Trần buông tay: “Cũng không thể để cho người khác chờ không công.”
Một cô gái trẻ đang bế một đứa trẻ khoảng một tuổi trong tay.
“Sở thần y, con của tôi không biết vì sao, ban ngày ngoan, mỗi đêm đều khóc không ngừng.” Cô gái trẻ lo lắng, bây giờ sắc trời
cũng tối, đứa trẻ trong ngực cô đang khóc oa oa.
Sở Trần sau khi chẩn đoán, mỉm cười an ủi: “Yên tâm, là bệnh khóc đêm, tiêm một mũi là được rồi. ”
Chỉ cần tiêm một mũi.
Đây cơ hồ trở thành câu cửa miệng hai ba tiếng đồng hồ của sở Trần.
Sự thực cũng quả thực như vậy.
Khi kim châm của sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/4123794/chuong-1298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.