Giang Ánh Đào nhìn nghiêng mặt Sở Trần, khóe miệng theo bản năng nhẹ nhàng nhếch lên một chút, lại khuôn mặt hơi đỏ lên, vội vàng cũng ngồi thẳng người, cầm lấy một quyển tạp chí phía trước lên đọc.
Sân bay quốc tế kinh thành.
Một chiếc máy bay từ thành phố Riyadh từ từ hạ cánh.
Máy bay còn chưa dừng lại, Giang Khúc Phong lập tức lấy điện thoại ra, đồng thời bật máy.
Tiểu tử Sở Trần này rốt cục chịu nhắn tin a.
Giang Khúc Phong đọc tin nhắn, quả nhiên, bọn họ còn ở kinh thành.
Giang Khúc Phong vốn định chất vấn Sở Trần một chút, vì sao phải ném hắn ở thành phố Riyadh, ngẫm lại vẫn là bỏ đi, mình tốt xấu gì cũng là tiền bối, một đời tông sư, làm sao có thể cùng một tiểu bối tính toán chi li.
“Ta cũng trở về kinh thành, hai người đang ở đâu? Ta có chuyện muốn nói chuyện với ngươi.” Giang Khúc Phong gửi tin nhắn.
Mãi đến khi máy bay dừng lại, bắt đầu xuống máy bay một cách có trật tự, Giang Khúc Phong còn chưa đợi Sở Trần trả lời.
Không trả lời tin nhắn.
Sắc mặt Giang Khúc Phong tối sầm lại, cũng không phải đang ngồi máy bay.
Giang Khúc Phong suy nghĩ một hồi, cũng
gửi tin nhắn cho Giang Ánh Đào: “Tiểu Giang, hai người đang ở đâu?”
Cùng là đá chìm đáy biển, không có trả lời.
Cuối cùng, Giang Khúc Phong vẫn không nhịn được gọi vào số điện thoại của sở Trần.
Tắt máy!
Đồng tử Giang Khúc Phong co rụt lại, một giờ trước mới trả lời tin nhắn của mình, lạ tắt máy?
Giang Khúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/4123782/chuong-1286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.