Ý tứ của mình đã biểu đạt rất rõ, thế nhưng, tên gia hỏa đến từ Dương Thành trước mắt này cư nhiên không nể mặt.
“Đào Đào, em cũng không thể để chị Dung tự mình tới mời em chứ.” Dương Bính Hỉ trầm giọng mở miệng.
“Anh có phiền không?:SỞ Trần nhịn không được gõ mâm một cái: “Cô Đào không phải đã nói rất rõ ràng sao?”
“Anh có biết đang nói chuyện với ai không?” Người thanh niên bên cạnh Dương Bính Hỉ nhất thời nổi giận, đi tới muốn nắm cổ áo Sở Trần.
Bịch!
Sở Trần duỗi chân nhanh hơn, một cước đá bay người thanh niên ngã xuống đất.
“Thật khó chịu.”SỞ Trần đứng lên, ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm Dương Bính Hỉ: “Đi ra ngoài.”
Đồng tử Dương Bính Hỉ đột nhiên co rụt lại, nhìn thoáng qua người thanh niên đang cuộn mình trên mặt đất, hung hăng nhìn chằm chằm sở Trần: “Tiểu tử, lá gan của anh không nhỏ a, lại dám ở chỗ này đánh người?”
Sở Trần tầm mắt lạnh lùng: “Anh có muốn cũng thử không?”
Dương Bính Hỉ theo bản năng lui về phía sau một bước.
Thân thể hắn đã sớm bị tửu sắc móc sạch, nếu thật sự đánh nhau, hắn ngay cả người thanh niên ngã xuống đất kia cũng đánh không lại.
Nhưng, trong mắt Dương Bính Hỉ, đám người đẳng cấp thấp mới có thể đánh nhau.
“Anh chờ đó.” Lúc người thanh niên cố nén đau đớn ở bụng đứng lên, Dương Bính Hỉ hung hăng ném xuống một câu tàn nhẫn, xoay người rời khỏi phòng riêng.
Sở Trần liếc mắt nhìn Giang Ánh Đào một cái, thở dài một tiếng: “Hồng nhan họa thủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/4123756/chuong-1260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.