Jono Taro muốn cất tiếng cười to.
Cái này quả thực quá kịch tính.
Tự do đến bất ngờ.
về phần lính đánh thuê Huyết Chiến Sĩ…
Bọn họ lục soát kẻ đã giết Ngải Nhĩ Mạc Tháp, có liên quan gì đến Jono Taro tôi?
“Giết Ngải Nhĩ Mạc Tháp?” Jono Taro trong lúc bất chợt sửng sốt một chút, ngây người: “Ngải Nhĩ Mạc Tháp chết rồi?”
Xe chạy trên đường phố, Jono Taro cảm thán: “Khó trách thế cục thành phố Riyadh khẩn trương như vậy, thì ra là Ngải Nhĩ Mạc Tháp đã chết a.”
Phía trước có cửa ải do cảnh sát Sa Quốc thiết lập.
Jono Taro cũng không thèm để ý, xe từ từ lái qua, mở cửa sổ xe ra, khuôn mặt mỉm cười: “Tôi là Jono Taro đến từ tập đoàn tài chính Kim Lăng Nhật Bản.”
Vừa dứt lời, cảnh sát Sa Quốc ở đây đều ngây ngẩn cả người.
Jono Taro?
Đây không phải là một trong những mục tiêu của họ tối nay sao?
Làm sao … nghênh ngang xuất hiện!
“Anh thật sự là Jono Taro?” Một trong những cảnh sát hỏi.
Jono Taro nhìn thoáng qua, nở nụ cười, không ngờ tên của mình cũng nổi tiếng ở quốc gia này.
“Không sai, là tôi.” Jono Taro mở miệng.
Bá bá bá!
Vừa dứt lời, họng súng đen kịt cũng đã nhắm ngay Jono Taro.
“Xuống xe!” Hét lên.
Nụ cười trên khuôn mặt Jono Taro cứng ngắc.
Xa xa, ánh đèn chói mắt đồng thời chiếu tới…
Đó là một đội lính đánh thuê Huyết Chiến Sĩ.
“Tìm được Jono Taro rồi!” Cảnh sát Sa Quốc bên này thanh âm hưng phấn.
Jono Taro hoàn toàn choáng váng.
Tìm tôi?
Sao lại tìm tôi?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/4123746/chuong-1250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.