Giang Khúc Phong càng ngơ ngác nhìn sở Trần cùng Giang Ánh Đào.
Trong thời gian hắn không có ở đây, hai người có tiến triển nhanh như vậy không?
Chung Dân cũng sửng sốt.
Đây có phải là cảm giác nghi lễ của những người trẻ tuổi ngày nay trước khi thực hiện nhiệm vụ?
“Anh… muốn học tiếng Nhật?” Giang Ánh Đào kiên trì hỏi một câu.
Sở Trần suy nghĩ một chút: “Điên cuồng trong nghịch cảnh, gầm gừ trong tuyệt vọng.”
Mấy người nhìn Sở Trần.
vẫn là Giang Ánh Đào thử lý giải ỷ tứ của Sở Trần: “Anh muốn một lần nữa cải trang thành Jono Taro, xuất hiện ở trước mặt Huyết Chiến Sĩ?”
Ánh mắt Giang Khúc Phong sáng lên.
“Tuy nhiên, điều này có thể sẽ mạo hiểm một chút.” Chung Dân có chút lo lắng: “Những lính đánh thuê này được trang bị tốt, nếu bị bọn họ theo dõi”
“Chú Chung không phải đã nói, Jono Taro thật sự sắp bị đưa tới sao?” Sở Trần nói: “Tôi đương nhiên sẽ không tự mình ra trận, nhưng, tôi muốn tư liệu càng thêm chính xác về Jono Taro, cụ thể đến thời điểm hắn sinh ra.”
Chung Dân giật mình.
Giang Ánh Đào hiểu được.
Sở Trần lại muốn dùng thủ đoạn kỳ môn của hắn.
Giang Ánh Đào lập tức chờ mong.
Trong phòng.
Giang Ánh Đào đang dạy cho sở Trần tiếng Nhật.
Toàn bộ quá trình rất thú vị.
Đối với Sở Trần mà nói, việc trực tiếp cưỡng ép ghi nhớ những cách phát âm này không phải là vấn đề lớn.
Lúc nghỉ ngơi giữa chừng, Giang Ánh Đào không kiềm chế được lòng hiếu kỳ: “Nếu như là để cho Jono Taro
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/4123742/chuong-1246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.