Chương trước
Chương sau
Cả hai lên xe.
Môn chủ Vu Thần Môn ngồi phía sau, nhắm mắt dưỡng thần.

“Nghe nói Sở Trần đối với Vu Thần Môn chúng ta vô cùng bất kính, trước khi đl gặp bọn hắn, có hay không tặng bọn chúng một phan lễ vạt?”
Khóe miệng Vu Thần Môn chủ nhếch lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một quả chuông, đột
nhiên trong miệng vang lên một chú ngữ quỷ dị, tiếng chuông cũng nhẹ nhàng vang lên.

Tinh La tiểu điếm, tại bàn ăn.
Mạc Vô ưu gắp đồ ăn cho Dương Tiểu Can, ‘Tiểu cẩn tỷ tỷ, chị thích ăn gì, cứ việc nói ra, em sẽ gắp cho chị, tuyệt đối đừng khách sáo nha.”
Dương Tiểu cẩn nhẹ gật đầu.
Đột nhiên, lông mày của Dương Tiểu Cẩn nhéo một cái.
Mạc Vô ưu vẫn một mực chú ý tới Dương Tiểu cẩn, vội vàng hỏi: “Tiểu cẩn tỷ tỷ, là đồ ăn không họp khẩu vị sao?”
Dương Tiểu cẩn lắc đầu, một lát sau, sắc mặt lập tức tái nhợt, lấy tay che bụng, vẻ mặt lộ ra đau
đớn, “Đau quá.”
“Tiểu Cẩn tỷ tỷ.”
Mạc Vô ưu vội vàng đỡ Dương Tiểu Cẩn.
Ninh Tử Mặc cũng vội vàng chạy nhanh tới, vẻ mặt vô cùng quan tâm, “Tiểu Cẩn bị sao vậy?”
Ánh mắt Ninh Tử Mặc vô tình liếc nhìn khuôn mặt Dương Tiểu cẩn, sắc mặt đột nhiên đại biến.
Một tia sáng đỏ rực xẹt qua vết sẹo trên mặt Dương Tiểu cẩn.
Trên trán Dương Tiểu cẩn đã toát ra mồ hôl lạnh, vô cùng thống khổ, không cách nào khống chế. phát ra thanh âm thê thảm đau đớn.
“Anh rể!”
Tống Thu hét lên, “Anh mau tới đây.”
Sở Trần vừa ăn no xong, đang đi ra ngoài trò chuyện phiếm với Mạc Nhàn.
Không đợi Tống Thu hẻt lên, Sở Trần cũng nhận ra sự kỳ lạ liền xông vào, vừa nhìn thấy Dương Tiểu Cẩn, sắc mặt Sở Trần đột nhiên biến đổi, “Là Huyễn Thần Cổ! Huyễn Than cổ trong cơ thể cô ấy đã thức tỉnh.”
Lời vừa dứt, khuôn mặt Ninh Tử Mặc tái mét.
Anh ta nghe qua Sở Trần nói, thật may là chủ nhân của Huyễn Thần Cổ không có ờ đây, nếu không, chủ nhân của Huyễn Thần Cổ có thể thao túng Huyễn Thần Cổ bất cứ lúc nào, khống chế mọi thứ về Dưong Tiểu cẩn, kể cả tính mạng của cô.
Một màn này có nghĩa là …Chủ nhân của Huyễn Thần cổ, đến rồi!
“A!” Dương Tiẻu cẩn hoàn toàn
mất đi ý thức, đột nhiên đứng dậy, hét lên một cách điên cuồng, đột nhiên thoát khỏi Mạc Vô ưu và Ninh Tử Mặc, đem cái bàn trước mặt lật ngược lên.
“Khống chế cô ẩy lại!”
Sờ Trần dứt khoát nói, “Tiểu Mặc, ôm cô ấy lại, đi theo ta! Đây là Vu Thần Môn chủ muốn ra oai phủ đầu chúng ta.”
Sở Trần quay người.

Hắn cũng không nghĩ tới, hôm nay Vu Thần Môn chủ lại đích thân tới đây.

Có vẻ như Huyễn Thần cổ này quan trọng hơn hắn tưởng.

Mặc dù Ninh Tử Mặc hoảng sợ, nhưng lúc này anh ta biết rất rõ người duy nhất có thể cửu

Dương Tiểu cẩn chinh là Sờ Trần.

Hắn là võ giả Tiên Thiên, không khó để khống chế Dương Tiểu Cẩn, nhưng sự điên cuồng cùng đau đớn của Dương Tiểu cẩn lúc này khiến trái tim của Ninh Tử Mặc như muốn vỡ vụn ra.

Ninh Tử Mặc ôm Dương Tiểu Cẩn, đi theo Sở Trần vào sân trong của Tinh La tiểu điếm, “Tiểu Cẩn đừng sợ, không có chuyện gi, sẽ không sao đâu.”

Hai tay của Dương Hiểu Thần đột nhiên thoát ra, nguyên bản hai mắt vẩn đục lúc này có huyết sắc quang mang hiện lên, hai tay khóa chặt cổ họng Ninh Tử Mặc.

“Đưa cô ấy vào Quang Tâm Trận!”


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.