Tiếng đàn piano của Tiêu Lãng bị đứt quãng, vừa định tiếp tục chơi thì Sở Trầnliền ngăn lại.
“Tiêu tiểu thư, tâm loạn hiện ra trong giai điệu, cuối cùng cũng không tốt.”
Sờ Trần nói, “Đêm nay ở đây nghỉ ngơi thật tốt, tôi tin rằng sẽ không có thêm độc vật nào vào nhà, cô yên tâm nghỉ ngơi, sáng mai, tôi sẽ để Tiểu Thu lái xe đưa cô ra sân bay.”
Đầu óc Tiêu Lãng hiện lên hình ảnh buổi đêm rắn độc đầy nhà, cô bất giác rùng mình, có điều,Tống Nhan đang đứng ở bên cạnh, Tiêu Lãng tự nhiên không thể yêu cầuSỞ Trần ờ đây thêm một đêm.
“Tôi cảm thấy ở đây khá nguy hiểm, không bằng cô ra khách sạn bên ngoài rồinghỉ lại một đêm.”
Tống Nhan nói với Tiêu Lãng.
“Cũng đưực.”
Sở Trần nói, “Đêm nay bọn chúng thất thủ, chắc hẳn sẽ không trở lại.”
Tiêu Lãng do dự một hồi, sau đó nói: “Vậy tôi ở lại đi, dù sao cũng chỉ là một đêm.”
Tiêu Lãnghạ quyết tâm.
Cô không thể giúp được gì, điều duy nhất cô có thề giúp là ở lại trong căn nhà này và chờ đợi.
Sở Trần không nói thêm gì, đối với hắn mà nói, Tiêu Lãngđã tuyệt đối an toàn, chỉ cần Tiêu Lãng mang theo tủi thơm, đồng thời gọi cho hắn bất cứ khi nào có chuyện, chỉ mấy phút hắn có thể chạy tới.
Căn nhà ba tầng chỉ cách biệt thự
Tống Gia khoảng hai cây số theo đưò’ng thẳng, mấy phút sau Tống Nhan lái xe trở về.
Vừa đi vào đại sảnh của biệt thự, từng ánh mắt liền rơi vào Sở Trần.
Tống Thu, Tống Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/399001/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.