Tiêu Lãng chỉ có thể ký thác hy vọng của minh vào Sờ Trần, đồng thời, trong lòng cô cảm thấy có điều may mắn duy nhất, chính là hôm qua cô đã mang theo Sở Trần tới đây, nếu không, cô căn bản sẽ không biết Dương Tiểu cẩnvốn bị cầm tù, còn bị dùng nhiều thủ đoạn độc ác đối đãi.
“Mò kim đáy bề không tìm thấy người, cách duy nhất bây giờ chúng ta có thể làm là ôm cây đợi thỏ.”
Sở Trần nói.
Tiêu Lãng tự hỏi: “Làm sao ôm cây đợi thỏ?”
“Trông coi căn nhà này.”
Sờ Trần ngẩng đầu liếc nhìn chung quanh, “Đối phương đem Dương Tiểu cẩn giam cầm ở nơi này nhiều năm, hôm nay vội vàng rút đi, nhất định sẽ có dấu vêt để lại, ví dụ như có một tòa thôi miên huyễn trận trong phòng của Dương Tiểu cần trên tầng hai, chúng ta ở đây càng lâu, đối phương càng trở nên lo lắng, một khi bọn họ đến gần nhà này, chúng ta liền có thể theo dõi bọn họ, tlm rõ vị trí.”
“Vậy thì đêm nay chúng ta sẽ ở lại đây.”
Tiêu Lãng buột miệng, dường như cô lại nhận ra điều gì đó, hai má nóng bừng lên, câu nói này
chính cô nghe cũng thấy lạ.
Sở Trần nhìn Tiêu Lãng, vị nghệ sĩ piano trẻ trung xinh đẹp đang hot nhất Trung Quốc này, giờ phút này khuôn mặt đang ửng hồng như một cô bé, nhìn thấy cảnh này, Sờ Trần không khỏi trêu chọc, “Vậy thì chúng ta sẽ thức trắng chơi dương cầm?”
Khuôn mặt của Tiêu Lãng mòng hơn so với tường tượng của Sở Trần, cô lập tức bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/398961/chuong-580.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.