Trên đường đi, phần lớn thời gian đều yên tĩnh.
Hạ Bắc rõ ràng mang tâm sự, thỉnh thoảng lại dùng hai tay cầm vô lăng.
“Tiểu Bẳc.”
Sờ Trần phá vỡ sự bình tĩnh, “Thứ hai tới, Dược phẩm Bắc
Trằn sẽ được thành lập, dến hôm đó đừng có biến mắt như hôm nay. cỏn có, mấy ngây gần đây, công ty sẽ vô cùng bận bịu, nếu có thời gtan thi cặu qua đó giúp một chút.”
Hạ Bắc lơ đảng đáp, “Em hiếu rồi, Trần Ca.”
Khóe miệng Sở Trần khẽ giật, “Đảy có phải là Hạ tam thiếu gia mà ta biết, từng hỏi ta muốn giang sơn hay mỹ nhân không?”
Thân thể Hạ Bắc run lên, có chút thất thần, tay lái trong tay đột ngột đập mạnh, suýt chút nữa va chạm với chiếc xe trước mặt.
Sau khi Hạ Bắc toát mồ hôi lạnh, anh ta mới định thần lại, cười khổ nói: “Trần Ca, em hiện tại giang sơn cỏn chưa đánh xuống, đã đánh mất mỹ nhân rồi.”
Sở Trần liếc nhìn Hạ Bắc, “Hôm nay ta gọi mầy cuộc đều không bảt mảy, đều lả vi nũ’ nhân sao?”
Hạ Bắc nghiến rãng, “Đúng vây. em sẽ nói với Trần Ca về chuyện này khi chúng ta đến quán bar…
” Hạ Bắc dừng lại, “Nói không chừng, em còn phải phiền phức Trần Ca một chút.”
Vùng ven sông Dương Thành, đường phố đầy những quán Bar.
San sát các quán bar, đủ loại lớn nhò được xây dựng tại đây, điều này đã trờ thành một đặc sắc của khu vực này.
Xe của Hạ Bắc đậu ở bãi đậu xe trước một quán bar tên là [21].
Sở Trần sau khi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/398915/chuong-534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.