Tuy rằng hắn ra tay VỚĨSỞ Trần, nhưng người bj đánh rõ ràng là hắn, tại sao phổi xin lỗi?
Tuy nhiên, Tinh Vân Lệnh ở trong tay Mạc Vỏ Ư u. hán không thể khống kiêng ktf: cho
dủ khòng nhận thân phận Mòn chủ của Mạc Vô ưu .nhưng chi ít tại thời khảc này, cho du là Mỏn Chủ Ninh Nguyên Thủy tới dây, củng sẽ không phủ nhận thận phặnMôn Chủ của Mạc Vò Ưu trước mặt mọi người, một khi nháo dến tình trạng kia. không hê nghi ngờ, hẳn sẽ bị Mòn Chù đẳy đi ra.
La ‘chó’ của Môn chủ, Sừ Phúc Quý cổ giác ngộ rắt cao.
Sau khi đi vể phla Sờ Trần vài bước, Sừ Phúc Quý hít một hơi thật sâu, gần như nghiến ràng nghiến lợi, Thật xin lỗi!”
Sỏ’ Trần cười nhẹ, quay về phía Mạc Vô Ị Ưu, ‘Tiểu Vô Ưu. đi thôi, lười biếng chẳp nhặt với hắn.”
Không đợi Sừ Phúc Quý dẫn đường, ba người Sở Trằn đâ dẫn dầu lên núi.
Lồng ngực Sử Phúc Quý như muổn nổ tung vi tức giận.
Đánh cũng đánh, vũ nhục cũng vũ nhục, đến cuối củng, cũng chỉ là một câu nhẹ nháng không chấp nhặt?
uHôm nay, cho các ngươi bò và lăn xuổni
Tây Tiêu San!”
Ảnh mẳt Sử Phúc Quý hiện lên vẻ hung ảc.
Sử Phúc Quý nhanh chóng đuổi kịp ba người Sở Trần, không nòi một lởt, Sử Phúc Quỷ củi đầu. tảng tổc. duy trì khoảng cảch khoáng mười mét vởi ba người Sờ Trằn.
Sau khi bảng qua một số con đường quanh co rop bỏng cây. đảm người nhanh chỏng đến Bá Sơn Đình.
Lối vào những con đường rợp bỏng cồy bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/398884/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.