Chương trước
Chương sau
Chính Vệ Thu Căn là người đã kéo bọn họ xuống nước, khiến bọn họ phải đối mặt với tình thế khó khàn lúc này.
“Hết giờ rồi, Trần Ca thắng rồi.”

Hạ Bắc bước ra ngoài, cằm trong tay đổ ước đã được mọi người kỷ kết lúc nãy đi ra, đưa cho Sở Trần, sau đó nhìn tám vị tông sư đầy khiêu khích.
Vẻ mặt của cảbát đại tông sư trở nên ảm đạm.
Trong vòng nửa giờ, bọn họ không thảnh công đánh đượcSỜ Trần ra khỏi vòng tròn.

Như vậy, dựa theo nội dung đánh cuộc, tám người sẽ phải quỳ xuống nhận sai với Sở Trần.
Trước măt bao người, mỗi người bọn họ
đều là những nhân vật có mặt mũi tại Dương Thành,sao có thể quỳ xuống nhận lỗi trước mặt một thiếu niên?
Không làm được!
“Sở Trần, ta thừa nhận chuyện này là do sơ suấttrong lúc làm việc của chúng ta.”
Vệ Thu Căn chỉ có thể chủ động lên tiếng, trấn an tâm trạng của mình, nếu không xử lý tốt chuyện tối nay, chỉ sợ, về sau hắn rất khó để có thể ở lại Liên Minh Tông Sư Cửu Thành.
“Ta xin lỗi ngươi.”
Vệ Thu Cănkhẽ khom người đối với Sở Trần, sau đó ngẩng đầu nhin Sở Trần.
Ý tử không phải nói cũng biết.
Hắn đã cho Sở Trần đủ bậc thang để đi xuống.
Chì cần Sở Trần nghe theo lời hắn nói, sự tình tối nay liền sẽ kết thúc.
Điều này tốt cho cả hai bên.
Mọi ánh mắt cũng nhìn về phía Sở Trần … Chờ đợi phản ứng của Sở Trằn.
Tiêu Ly đứng ở bên cạnh Tiêu Lãng, lẩm
bầm nói, “Hy vọng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có, Sả Trần cũng không nên quá cường ngạnh, bằng không, chuyện này có lẽ sẽ đem nhiều phiền toái tới cho anh ra.”
Kênh livestream.
Những người vào sau cũng tìm hiểu về vụ cá cược này.
“Không ngờ Liên Minh Tông Sư Cửu Thành lại hèn hạ và vô liêm sỉ như vậy, cuối cùng Sở Trầnchỉ có thể vẽ một vòng tròn và nguyền rủa bọn họ.”
“Hahahaha! Nếu lời nguyền rủa của Sở Trầncó hiệu quả, bát đại tông sư đã ngã xuống.”
“Đáng tiếc, bối cảnh của Liên Minh Tông Sư Cửu Thành quá cường đại, Sở Trầncũng không dám làm mất lòng bọn họ, nếu không, không biết khi nhìn những lão già không biết xấu hổ này quỳ xuống nhận lỗisẽ sảng khoái thế nào.”
Trần Mặc nhận lấy từ trong tay Hạ Bắc,

xem qua tờ giấy cá cược, sau đó đi về phía Vệ Thu Căn, “Nếu người thua là tôi, các người có nhẹ nhàng cho tôi cúi đầu là xong không?”

Vệ Thu Căn khẽ giật minh, chợt vội vàng nói, “Đó là đương nhiên, chúng ta tự nhiên cũng sẽ không ép người quá tuyệt.”

Sở Trần trên mặt lộ ra nụ cười, “Sư phụ ta từng dạy ta một nguyên tắc, lấy trách nhân chi tâm trách mình, lấy tha thứ mình chi tâm tha thứ người.”

Nghe vậy, Vệ Thu Căn cùng những tông sư của Liên Minh Tông Sư Cửu Thành đều thầm thở phào nhẹ nhõm.

Theo những gì Sở Trần nói, hắn sẽ lựa chọn tha thứ cho bọn họ, giổng như tha thứ cho chính minh.

Đám người trong phòng phát sóng trực tiếp thở dài, “Sở sư phó quả nhiên là người có chí lớn, mới có thể nói ra những lời như vậy.”

Sở Trần dừng lại nhìn Vệ Thu Căn, “Có

điều, ta có đôi khi hung ác lên, ngay cả bản thân cũng không buông tha, không thể tha thứ cho chính ta, vì vậy các người vẫn lả nên quỳ xuống đi.”


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.