Khi Kiều Thương Sinh nhìn thấy cảnh này, không khỏi nở nụ cười,ánh mắt trông thấy Mạc Vô
ưu kia hiện ra màu đỏ ở hốc mắt, cùng lão nhân nằm trên giường bệnh, Kiều Thương Sinh sinh lòng trắc ẩn, ánh mắt mang theo từ ái, “Tiểu Vô Ưu, cháu có thể gọi ta là Kiều gia gia.”
Đôi mắt của Mạc Vô Ưu mở to một chút.
Có phải tất cả các trưởng lão Dược Cốc đều dễ gần như vậy không?
Tại sao Dược Cốc trưởng lão lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
“Kiều… gia gia.”
Một người chợt lóe lên trong đầuMạc Vô Ưu, “Là Sờ Trần mời ngài đến đây sao?”
Theo suy nghĩ của Mạc Vô Ưu, chỉ có Sở Trần mới có thể mời trưởng lão của Dược Cốc đến chữa bệnh cho ông nội mình.
Trên thực tế, khi bác sĩ đánh giá rằng ông nội không thể đứng dậy, trong đầu Mạc Vô Ưucũng hiện lên, có lẽ chỉ có cao nhân củaDược Cốcmới có thể có biện pháp, nhưng cao nhân từDược Cốc làm sao có thể dễ dàng mời đến như vậy?
“Đó cũng không phải.”
Kiều Thương Sinh cười, “Ta là không mời mà đến.”
Mạc Vô Ưu càng thêm choáng váng.
Điều này thực sự không thể tưởng tượng được.
Cô không thể hiểu được.
“Ta sẽxem vết thương cho ông nội của cháu trước.”
Kiều Thương Sinh chủ động bước tới.
Mạc Vô ưu vội vàng lui sang một
bên.
Cô nhìn Kiều Thương Sinh chăm chú.
Nếu vị lão tiền bối này thực sự là Kiều Thương Sinh, trường lão của Dược Cốc, thìvết thương của ông nội có thể còn hy vọng.
Một lúc sau, Kiều Thương Sinh mở hòm thuốc ra.
“Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/398723/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.