“Cho dù ngươi có đủ thực lực phế bỏHoàng Ngọc Hằng, thì hậu quả… không ai có thể gánh nổi.”
Tống Tình giọng đầy rít gào, “Sở Trần, nếu ngươi còn có lương tâm, hãy nể tình Tống Gia lưu ngươi năm năm nay, ngươi tha cho người nhà họ Tống đi.”
Ngay khi Tống Tình vừa nói xong, tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc.
Mọi ánh mắt đều rơi vào Sở Trần.
“Tha cho nhà họ Tống đi?”
Sở Trần tự giễu cười, đứng dậy, chậm rãi nói, “Tôi có thể lấy danh nghĩa cá nhân khiêu chiến với nhà họ Hoàng, cũng có thể rũ sạch quan hệ với nhà họ Tống, thậm chí tôi có thể đảm bảo rằng Tống Gia hoàn toàn không có thiệt hại gì …”
“Tôi không đồng ý.”
Tống Nhan đứng lên với giọng điệu bình tĩnh, nhưng dùng ngữ khí cắt ngang lời nói của Sở Trần.
Ngay khi Tống Nhan phát ra âm thanh, ánh mắt của mọi người nhà họ Tống đều nhìn sang.
“Những ngày này Sở Trần giành lấy vinh quang cho Tống Gia, thu được lợi ích, thì các người yên tâm thoải mái. Mà mỗi khi xảy ra chuyện, việc đầu tiên các người nghĩ đến đều là phủi sạch quan hệ VỚÍSỞ Trần.”
Tống Nhan nói: “Tôi không làm được.”
“Nhưng mà lần này Sờ Trần sẽ đẩy nhà họ Tống xuống vực sâu.”
Tống Vân hét lớn, “Tam muội, em không nghe thấy sao? Anh ta sẽ đối phó với Hoàng Ngọc Hằng, người được Hoàng Gia coi là người cầm lái tương lai. Đây không phải rõ ràng là muốn lấy trứng chọi đá sao? Hắn muốn chết tại sao lại muốn kéo Tống Gia chôn cùng?”
“Đủ rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/398629/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.