Chương trước
Chương sau
Mạc Nhànchống gậy đứng lên, thần sắc không có chút biến hóa nào, nói: “Lão phu tuy là một lão già tật nguyền, nhưng không sợ cường ác. Hoàng thiếu gia, ở trước mặt lão phu, ngươi hãy thu lại sự tự tin tự cho mình đúng đi. Trong mắt ta, ngươi thật giống một tên ngốc nói chuyện cười.”
Oanh! Hoàng Ngọc Hằngra tay quả quyết.
Mạc Nhàn cả đời chỉ nghiên cứu bói toán, những năm tháng sau này cơ thể bị phản phệ dữ dội, làm sao có thể chịu được cú đấm của Hoàng Ngọc Hằng, cơ thể
bay ra và đập vào tường.
“Lão già, ngươi có tư cách gì trước mát ta cậy già lên mặt.”
Hoàng Ngọc Hằng đi tới, một tay bóp chặt miệng Mạc Nhàn, dùng ánh mắt lạnh lùng giữMạc Nhàn dựa vào tường, “Cho dù ta có để cho ngươi chết ngày hôm nay. ở đây cũng sẽ không nhấc lên nửa điểm sóng gió, ngươi tin không?”
Khoé miệng Mạc Nhàn chảy ra máu, nhưng trong mắt không có chút sợ hãi, ông ta dửng dưng nhìn Hoàng Ngọc Hằng, cười mỉa mai,”Vậy thì ngươi hãy để lão
phu được chứng kiến đi.”
Hoàng Ngọc Hằng liền dùng sức mạnh mẽ ném Mạc Nhàn một lần nữa vào vách tường.
Mạc Nhàn nặng nề ngã xuống đất, xương cốt trên người phát ra tiếng vỡ vụn, cảm thấy đau đớn nặng nề, Mạc Nhàn không đứng dậy được, nhưng không nói lời nào, lập tức ngẩng đầu lên, cười khinh thường nhìn Hoàng Ngọc Hằng, “Lão phu sẽ bói cho ngươi một quẻ, Kinh Môn chợt mở, Cảnh Môn vào mộ, điềm đại hung, xin Hoàng thiếu gia, ngài hãy cẩn thận một chút.”
Hoàng Ngọc Hằng từng bước áp sát, nhìn xuống Mạc Nhàn, “Lão già, vậy ngươi có thể tính toán ngươi sẽ gặp phải đại họa hôm nay không? Ta để cho ngươi chết, ngươi liền chết, ta đề ngươi sống, ngươi liền sống, mệnh số là gì? Tà môn ngoại đạo, kỳ môn quỷ thuật, cuối cùng khó mà đến được nơi thanh nhã.”
Mạc Nhàn cười, khóe miệng chảy ra một tia máu, “Ngươi nói đến tính toàn sao? Tiểu tử vô tri.”
Hoàng Ngọc Hằng khóe miệng lạnh lùng nói, ‘Ta sẽ lưu lại mạng cho ngươi, để ngươi thông báo
với Sở Trần,nếu hắn thức thời, hãy tới nhà họ Hoàng nhận tội, đem việc hạ cổ nói rõ ràng, nếu không, kết cục của hắn sẽ không tốt hơn ngươi đâu.”
Hoàng Ngọc Hằng bước ra cửa, dừng lại một chút, nhẹ nhàng nói: “Muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm. Lão già,ngươi không nghĩ đến bản thân, thì cũng nên nghĩ đến em gái Vô Ưu suy tính một chút.”
Nhắc đến Vô Ưu, sắc mặt Mạc Nhàn đột nhiên thay đổi, “Ngươi định đối phó với Vô Ưu thế nào?”
Mạc Nhàn muốn vùng vẫy đứng dậy, nhưng khắp người lại đau nhói, khí tức bộc phát, khí huyết công tâm, hôn mê bất tỉnh.
Kể từ ngày biết tin Sở Trần tiếp quản nhà họ Tống, thái độ của những người này đối với Sở Trần đã thay đổi 360 độ.
Không chỉ khiến Hoàng Gia xin lỗi, còn đánh thẳng vào mặt Triệu Gia, chỉ điểmTống Thu, một trận thành danh, giờ đây cậu ta được biết đến với cái tên Nam QuyềnTống Thu ở Thiền Thành.
Tất cả những điều này là do Sở
Trần.
Mặc dù trong mắt Lâm Tín Bình và những người khác, Sở Trầnlà được Hạ gia nâng đỡ, nhưng có thể khiến nhà họ Hạ coi trọng như vậy cũng đủ cho thấy Sờ Trần bây giờ có địa vị vô cùng quan trọng.
Ngay cả Tống Tình, trước đây luôn không vừa lòng nhìn Sở Trần, giờ lại nhìn Sở Trầntươi cười, gọi một tiếng muội phu.
Trên bàn ăn.
Nhà họ Tống ăn cơm vui vẻ, hòa thuận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.