Tô Nguyệt gật đầu.
“Ra là vậy.”
Lâm Tín Bình bật cười, mang theo một vẻ châm chọc, “Con ngược lại coi là Sở Trần thật sự có dũng khí xông vào nhà họ Hoàng, xem ra là đã bị trận mưa này cản trở, đại khái chính là hắn ta ra ngoài tản bộ một vòng, bị cha tìm được, liền quay trở lại đi.”
Thật bực mình.”
Tống Vân cũng cười, “Nhưng mà như thế cũng tốt, chí ít sẽ không liên lụy đến nhà họ Tống của chúng ta.”
Dưới trời mưa to, hai người tay cầm ô sánh bước đi vào phòng khách.
Ánh mắt của toàn bộ mọi người đều tập trung vào hai người.
Tống Nhan vừa hâm nóng một món ăn, đi ra ngoài, nhìn Sở Trần cười nhẹ, “Thịt kho tàu vừa mới được làm nóng, anh đến ăn thử
đi.”
“Không có việc gì rồi, mọi người đều đi ăn cơm thôi.”
Tô Nguyệt cũng mở miệng, vô ý thức đều không đề cập đến việc hỏi sự tình việc Sở Trần xông vào nhà họ Hoàng.
“Bà xã đợi một lát, anh đi nói ít chuyện với Tiểu Thu.”
Sở Trần bước đến phòng của Tống Thu.
Mọi người đều sững sờ.
Con ngươi của Tô Nguyệt rùng mình khi nhìn Tống Thiên Dương, “Anh Dương, chuyện này…”
Tống Thiên Dương nghiêm mặt, ngẳng đầu nhìn mọi người, “Từ bây giờ, tất cả mọi người phải chuẩn bị đối mặt với tình huống xấu nhất.”
“Cha, ý của người là… Sở Trần thật sự đã tới nhà họ Hoàng?”
Lâm Tín Bình khó có thể tin.
Sau khi đến nhà họ Hoàng, liệu có thể ra ngoài bình an như vậy
sao?
“Không chỉ cótới, mà …”
Giọng điệu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/398562/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.