“Việc này không liên quan đến anh rể.”
Tống Thu lắc đầu, “Tống Mục Dương muốn trả thù em, coi như hôm nay em không ra khỏi cửa, ngày mai đồng dạng cũng sẽ bị đánh lén.”
“Tiểu Thu, cậu thường ngày không nói dối.”
Sở Trần đột nhiên nói.
Đồng tử của Tống Thu đột nhiên mờ to một chút, sau đó trở lại bình thường, trầm giọng nói:
“Anh rể, em chưa bao giờ nói
Sở Trần cười, “Khó trách, lần này nói dối rất căng thẳng.”
Nội tâm của Tống Thu đột nhiên thắt lại, sau đó nhìn Sờ Trần với vẻ mặt bối rối, “Anh rể, em không hiểu ý của anh.”
“Khi cậu nói ra hoài nghi là Tống Mục Dương, toàn bộ Tống Gia đều rất phẫn nộ.”
Sở Trần lạnh nhạt nói, “Duy chỉ có cậu là người trong cuộc lạibình tĩnh phi thường, điều này đại biểu, cậu hoài nghi người,
cản bản không phải là người hôm nay thương tổn cậu.”
Tống Thu cười khổ, “Anh rể, em chỉ là toàn thân đau nhức, muốn tức giận cũng không được.”
“Vừa rồi ánh mắt của cậu lại lóe lên.”
Sở Trần nói, “Tiểu Thu, cậu khả năng không biết, anh rể cậu sở học, nhiều lúc, chính là quan sát hơi thờ, ánh mắt của cậu mỗi một chi tiết nhỏ, tất cả đều nói cho anh biết, cậu đang nói dối.”
Sở Trần đứng lên, lạnh lùng nhìn
Tống Thu, “Thương thế của cậu có liên quan đến Hoàng gia?”
Trong lòngTống Thu rung động dữ dội khi thanh âm rơi xuống.
Một lúc sau, Tống Thu mới tỉnh táo lại, nhìn về phía Sở Trần, lắc đầu, “Anh rể, lần này anh thật quá nhạy cảm rồi.”
Sở Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/398545/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.