“Dấy lên nguy cơ bị Hoàng gia hiểu lầm, ngay cả những điều kiện tuyệt vời mà Hoàng lão gia tử hứa hẹn cũng từ chối, chỉ đề thử xem có thể giải cổ thuật cho Hoàng lão gia tử hay không ư?”
Lão tiên sinh cảm thán, “Nói thật, tôi không rõ tại sao cậu phải làm ra loại quyết định này.”
“Cổ thuậttà ác như vậy, tôi không thấy được cũng liền thôi đi, đã trông thấy, há lại sẽ ngồi yên không để ý đến? ”
Sở Trần cười nhẹ,”Đây là chức trách của tôi.”
Sở Trần vừa nói xong, lão tiên sinh thân thể mãnh liệt chấn động mạnh.
Chức trách.
Trên đời này, chỉ có một loại người, sẽ lấy diệt trừ Kỳ Môn tà thuật vì chức trách.
Chỉ có họ mới đủ tư cách.
Loại người như vậy là người củaCửu Huyền Môn.
Lão tiên sinh run rẩy đứng lên, “Tiểu huynh đệ… đạo hữu, chẳng lẽ là từ…”
“Tôi vàLa VânĐạo Tôn là quan hệ sư huynh đệ.”
Sở Trầnngược lại không giấu giếm.
Lão tiên sinhtrực tiếp quỳ xuống.
“Tinh La MônMạc Nhàn, bái kiến
sư tổ.”
Mạc Nhàn kinh hãi, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Thậm chí, ông còn vừa ngồi tán gẫu chuyện phiếm với nhân vật cấp bậc sư tổ.
Chỉ bằng Cửu Huyền Môn, chỉ bằng quan hệ sư huynh đệ với La Vân Đạo Tôn, Sở Trần kể cảđược toàn bộ người của Tinh La Môn gọi một tiếng‘sư tổ’ cũng không quá đáng chút nào.
“Mạc lão, mau đứng dậy đi.”
Sở Trần đỡ Mạc Nhàn dậy, “Lão thất nhiều lần dặn dò tôisau khi xuống núi phải chiếu cốTinh La Môn thật tốt. Nếu ông cứ như thế này, thất đệ nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/398531/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.