Hắn đường đường là thiếu gia thử ba của nhà họ Hạ, nhưng mà hắn không gánh nổi người này.
Đến cửa nhà họ Hoàng, Sở Trần dừng bước, Tiểu Vô Ưu vẫn luôn ở bên cạnh Tống Nhan.
“Vô cô nương, tôimuốn tới chỗ của cô mua vài thứ.”
Sở Trần nói.
Vô cô nương?
Tiểu Vô ưu sửng sốt.
Tống Nhan trợn nhìn Sở Trần một cái, “Vô ưu cô nương người ta không phải họ Vô.”
Tiểu Vô Ưu cũng có phản ứng, trừng mắt nhìn Sở Trần, “Bản cô nương họ Mạc!”
Mạc Vô Ưu.
Sở Trần liếc nhìn gương mặt trong sáng của cô gái, thờ dài lắc đầu.
Cô gái Vô Ưu, cả đời Vô Ưu.
Nhưng cái họ này có vẻ không được tốt cho lắm. Mạc … Mạc Vô Ưu
Sở Trần đột nhiên có ý muốn tính cho cô gái này một quẻ, “Vô cô nương, tôi sẽ tính cho cô một quẻ nhé, thế nào?”
Mạc Vô Ưu,”…”
Tên ngốc này ỷ vào mình có thực lực mạnh, liền có thể tùy tiện cho ta tên hiệu sao?
Cả nhà ngươi mới là vô cô nương.
Mạc Vô ưu lười tranh luận với Sở Trầnvề chuyện này, cô trực tiếp từ chối, “Không cần.”
Cô biết Sờ Trần có thực lực, có điều, càng là ngườitrong Kỳ môn, thì càng kiêng kị bị người khác xem bói, đoán mệnh, Mạc Vô Ưu cũng không ngoại lệ.
Tống Thu lái xe tới, Sờ Trần muốn đi đến cửa hàng của Mạc Vô Ưu mua đồ, vì vậy tự nhiên tiện đường sẽ đưaMạc Vô Ưu trờ về.
Trên đường đi, Tống Nhan có chút do dự muốn nói nhiều lần.
Loại cửa hàng cũ đó bán những thứ bình thường không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/398529/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.