Năm phút sau.
Sở Trần bước ra khỏi phòng, cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Hoàng Ngọc Hải không thể không hỏi, “Sư phụ, tại sao người không động thủ nữa, thăm dò một chút nội tình của Sờ Trần?”
“Con có thể dưới tình huống không phòng bị, sử dụngCàn Khôn Bộ, võ kỹ cơ bản nhất của Kỳ môn để phá vỡ Hắc Hồn Kỳ Trận, theo con,tạo nghệ Kỳ môn của Sở Trần đã đạt tới trình độ như thế nào?”
Nam tử trung niên nhẹ giọng nói, “Ta sợ rằng hắn là đệ tử chân truyền của Kỳ môn.Dạng người này, không phải là thứ mà chúng ta trêu chọc nổi, Ngọc Hải, qua đêm nay, conhãy theo ta trở về Hắc Hồn Sơn, thiên phú của con rất tốt, nếu siêng năng khổ luyện, nhất định sẽ có thành tựu.”
Hoàng Ngọc Hải nắm chặt tay.
Hắn trở về từ Hắc Hồn Sơn với tinh thần phấn chấn, muốn có thành tựu tại quê nhà.
Đứng sau hắn ta là gia tộc Hoàng gia, gia tộc giàu nhất Thiền
Thành, điều này khiến Hoàng Ngọc Hảilàm nhiều việc như hổ mọc thêm cánh.
Chẳng lẽ lại vì một Sở Trần mà phải ảo não rời đi?
Hoàng Ngọc Hảikhông cam lòng.
“Sở Trầncũng không có chủ động ra tay.”
Hoàng Ngọc Hải chậm rãi nói, “Nói không chừng, hắn cũng chỉ biết Càn Khôn Bộ thôi, nếu Sở Trần thực sự xuất thân từ Kỳ môn chính tông hùng mạnh, tại sao hắn không danh môn phái?”
“Sư phụ, Sở Trầnngười này, thiếu niên thịnh khí, không ai bì nổi.”
Hoàng Ngọc Hải nói, “Nếu như hắn thực sự có thân phận không tầm thường, hắn đã sớm lấy ra khoe khoang.”
Nam tử trung niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/398519/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.