Hạ Bắc ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, “Người tới cũng thật nhiều, đoán chừng các giới nhân vật có mặt mũi đều đã đến đi.”
Sờ Trầnnhìn không chớp mắt, người ở đây cơ bản hắn không nhận ra.
Anh cũng hiểu tại sao mọi gia đình đều chuẩn bị cho cuộc thi đoạt Thanh ngày hôm nay.
Chỉ cần có thể một lầnđoạt giải nhất, không chỉ được Hoàng gia
ban thưởng hậu hĩnh, mà còn có thề tỏa sáng dưới ánh mắt của cả thành phố.
“Hôm nay, cảKhánh HạclẫnKhánh Ưng nhất định sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ Tiểu Thu.”
Tống Mục Dương ngồi bên cạnh Tống Trường Thanh, “Hy vọng Tiểu Thu sẽ có thể cất tiếng hót thật kinh người và mang lại bất ngờ cho nhà họ Tống chúng ta.”
Tống Trường Thanh gật đầu, “Được.”
Tống Thiên Dương khẽ cau mày,
ông liếc nhìn Tống Mục Dương.
Ông không biết trong hồ lô của Tống Mục Dương rốt cuộc bán thuốc gì.
Tống Mục Dương không thể nào đột nhiên nhượng bộ được.
Tiếng trò truyện của đám đông bỗng trở nên huyên náo.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về một hướng… “Hoàng lão gia tử đến rồi.”
Cách đó hàng trám mét,một đoàn người bước qua thảm đỏ.
Lão gia tử dẫn đầu có dáng đi vững vàng, thần sắc vững vàng, trên người thở hơi thở uy nghiêm.
Cảnh tượng sôi động lúc này đột nhiên an tĩnh lại, ánh mắt đều tập trung vào lão nhân gia.
Người đứng đầu trong giới kinh doanh của Thiền Thành, một nhân vật truyền kỳ, lão gia tử nhà họ Hoàng, Hoàng Giang Hồng.
Trên người ông ta có quá nhiều danh hiệu, mang theo vầng hào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/398486/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.