Vị trí gia chủ của nhà họ Tống coi như đã được ổn định.
Tống Khánh Bằngdựng eo đứng thẳng người.
Nhuệ khí của nhà họ Tống cũng không thể kém được.
“Ngũ gia.”
Tống Mục Dương bước lên, “Ta là Tống Mục Dương.Vào năm
ngoái,tại đại hội doanh nghiệp Thiền Thành chúng ta đã từng gặp nhau.”
Hoàng Kỳ Đức mỉm cười gật đầu, “Xin chào, Tống tiên sinh, mọi người hãy ngồi xuống đi, không cần khách khí.”
Hoàng Kỳ Đức ngồi ở vị trí trung tâm nhất, ông ta liếc nhìn Hoàng Tú Tú bằng ánh mắt trìu mến,” Con gái tôi từ nhỏ đã nhút nhát và không giỏi giao tiếp với mọi người. Rất hiếm khi con bégặp được ai đó mà nó thích. Tôi hy vọng rằng người mà nó yêu cũng có thể đối xử tốt với nó”
Tống Khánh Long lập tức đứng lên, thần sắc nghiêm túc, “Thưa Tống ngũ gia, cháu đối với Tú Tú vừa gặp đã yêu, Tú Tú có thể nhìn trúng cháu, chắc chắn là do cháukiếp trước đã tu thân tích đức nhiều lắm, cháu nhất định sẽ đưa cô ấy nâng niu trong lòng bàn tay sủng ái.”
Hoàng Tú Tú sắc mặt ừng hồng, cúi đầu, ngượng ngùng nhéo nhéo tay Tống KhánhLong, “Trước mặt cha và nhiều người thế này. Anh có thể thu liễm lại một chút mà.”
Tống Khánh Long đau đến mức
muốn khóc.
Anh ta biết rất rõ,Hoàng Tú Tú là người tập luyện võ thuật từ khi cô ấy còn nhỏ, trong số những người bạn cùng trang lứa, cô ấy hiếm khi gặp phải đối thủ.
Hoàng Kỳ Đức nhìn Tống Khánh Long tuấn tú lịch sự, vẻ mặt cũng lộ ra vẻ hài lòng.
Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/398468/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.