Chương trước
Chương sau
Sở Trần nhìn mặt hồ phẳng lặng vào ban đêm, một viên sỏi chìm xuống, trong lòng hiện lên những gợn sóng vô hình, “Tiều Mặc rời khỏi Vĩnh Dạ, Dương Tiều cẩn thoát khỏi Huyễn Thần cổ khống chế, người điều khiển ké hoạch phía sau, sự việc bị phá hư, cục diện vốn đang bỉnh tĩnh, dã lên gợn sóng, mà lại hiện tại Vu Thần Môn chủ giả mạo bị mất tích, đối với bọn hắn mà nói, sự tình cổ chút không thể khống chế, bọn hắn tuyệt đổi sẽ có hành động.”

“Ta sẽ để mắt đến hắn ta.”

La Vân Đạo Tôn nói, do dự một lúc, nhưng vẫn tò mò nhìn Sở Trần, “Đêm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Nói ra dài dòng…”

Sờ Trần vừa mờ miệng, sắc mặt La Vân Đạo Tôn đã tối sầm, “Ta đi đây.”

La Vân Đạo Tôn xoay người biến mắt trong đêm đen.

Sở Trần ngồi trên mai hoa thung một hồi, điện thoại đột nhiên rung lên.

“Tiểu Thu, thế nào?”

Sờ Trần trả lời cuộc gọi của Tống Thu.

“Anh rể, em cùng Kiều tiền bối mang theo Vu Thần Môn chủ giả mạo đi vào thành phố Tân Hải, nơi này cách Thiền Thành hơn hai trăm cây số, Vu Thần Môn chủ chân chính không thể tìm ra phương hướng, sẽ không dễ tìm chúng ta,” Tống Thu nói.

Sờ Trần gặt đằu, “Tốt lắm, vậy hắn có nói gì không?”



“Hắn ta chỉ lo lắng cho tính mạng của vợ và con minh, hắn nói cho chúng tôi biết vị trĩ chính xác của hang ố Vu Thần Môn, vợ con hắn cũng ở đó. Lý Chấn cũng giải thích, Vu Thần Môn vi nuôi cổ đã bắt giữ rất nhiều người dân thường ở sơn thôn.”

Tống Thu đưa điện thoại di động cho Kiều Thương Sinh, Kiều Thương Sinh trầm giọng nói: “Vu Thần Môn lần này làm việc ác đã

chạm tới cấm kỵ của giới võ giả, ta nghĩ lấy danh nghĩa Lĩnh Nam Dược Cốc bí mật khởi xướng một trận thảo phạt, trong vòng ba ngày, tiến công Vu Thằn Môn, để Vu Thần Môn xóa tên tại giới võ giả.”

Trong ba ngày.

Sờ Trần hơi ngạc nhiên trước hành động kiên quyết của Kiều Thương Sinh, tắt nhiên, Sờ Trần cũng rất vui vẻ khi thấy điều này xảy ra.

“Cường giả tông sư duy nhất cùa Vu Thằn Môn ià Vu Thằn Môn chủ, hiện tại ông ta không có ở trong hang ố của Vu Thần Môn, các ngươi có thé tấn công bất cứ A lúc náo.” I

Sở Trần nói. “Ván đè không lởn.”

“Còn nữa, tuy rằng Lý Chấn lả Vu Thần môn chủ giả mạo bị ép làm việc, nhưng tay chân từ đầu tới cuối cũng không sạch sẽ, các ngươi không thể tin lời của hăn hoàn toàn, nhất định phải cỏ chỗ đề phòng.”

Sở Trần giải thích xong vài câu, liền cúp máy điện thoại.

Sở Trằn vừa định rời đi, liền nhìn thấy từ xa có người tới gần.



“Nửa đêm canh ba, cậu cùng bà xã đoàn tụ sau một thời gian dài vắng bóng, sao lại chạy ra ngoài?”

Sả Trằn nghi ngờ nhìn Ninh Từ Mặc.

“Sờ Thúc không phải cũng tự minh ở bên ngoài sao?”

1

Ninh Tử Mặc đi tới, nhảy lên mai hoa thung rồi ngồi xuống.

“Ta đang đợi cuộc gọi của Tiểu Thu, bọn họ đã đến thành phố Tân Hai.”

Sở Trần nói, “Ta đang chuẳn bị quay trở về đây.”

“Sờ Thúc, vết thương trên mặt cùa Tiểu Cẩm thật sự không thể chữa khòi được sao?”

Ninh Tử Mặc nhịn không được hỏi.

“Đó là những vết sạo do Huyễn Thần Cổ ăn mòn lâu ngày mà sinh ra, cho dù đến bệnh viện phẫu thuật thầm mỹ cũng chưa chắc khôi phục lại được, loại sẹo này ăn mòn đến huyết nhục linh hồn.”

Sờ Trần đáp xong, nhìn Ninh Tử Mặc, “Cậu rất để ý sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.