Không có, cũng có?
Trương Vận Quốc nhìn bóng lưng La Vân Đạo Tôn, thần sắc lâm vào mê hoặc.
‘Vậy rốt cuộc là có hay không?” Trương Vận Quốc cười khổ, lắc đầu, mình tham gía sát hạch Cửu Huyền Môn không thông qua, cũng đã mất đi cơ hội tiến vào Cửu Huyền Môn học tập, cho dù là La Vân Đạo Tôn, cũng không có khả năng mở bếp nhỏ cho hắn. Trương Vận Quốc quay đầu lại, nhìn thoáng qua phương hướng đại sảnh, trong lúc bất chợt, thân hình chấn động, khuôn mặt biến ảo vài cái, Trương Vận Quốc thần sắc kích động, môi không ngừng run rẩy, hắn hiểu được ý tứ của La Vân Đạo Tôn.
Hắn còn có hy vọng tiến vào Cửu Huyền Môn.
Đó chính là Sở Trần.
Chỉ cần vững vàng ôm lấy cái đùi Sở Trần này, liền nhất định có thẻ tiến vào Cửu Huyền Môn.
Trương Vận Quốc hít sâu một hơi, bắt đầu tính toán tỉ mỉ, mình ờ bên cạnh Sờ Trần, có thề có tác dụng gì.
Chốc lát.
Đầu Trương Vận Quốc cúi xuống.
Hắn thật sự không nghĩ tới, trên người mình có cái gì lóe sáng có thề được Sở Trần coi trọng.
Thật lâu sau.
Trương Vận Quốc thở dài một hơi, xoay người rời đi.
Vào lúc hoàng hôn, khu vực Kiềm
Nam, núi non trùng điệp, nguy nga hào hùng.
Không ít con đường quanh co quanh co trên núi.
“Một km thẳng tẳp trong truyền thuyết củng trò’ thành noi yêu xa.” Tống Thu cảm thán một tiếng, đi theo bước chân của Kiều Thưo’ng Sinh, đi sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/2154915/chuong-724.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.