“Đưa em…” Hai chữ Tống Nhan vừa đến bên miệng, một quả nho đã đặt ờ bên miệng cô, còn có cảm giác đầu ngón tay Sờ Trần chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô, nhất thời khiến Tống Nhan mở to hai mắt.
Đôi môi mỹ nữ, đẹp không sao tả xiết.
Sở Trần gần trong gang tấc, cơ hồ muốn dán vào khuôn mặt Tống Nhan: “ông xã đút cho em ăn…”
Tống Nhan thét chói tai một tiếng, hai má trong nháy mắt đỏ thẫm, xoay người trở về phòng.
Phía sau truyền đến thanh âm Sở Trần đắc ý cười to.
Một tiếng nữa.
Điện thoại di động của Sở Trần vang lên.
Sờ Trần từ trên sô pha xoay người ngồi dậy, nhận điện thoại.
“Anh rể, thắng lớn.” Đầu dây bên kia, thanh âm Tống Thu vô cùng hưng phấn, hắn lần đầu tiên trải nghiệm loại trường họp này, lại chỉ có hưng phấn, điều này chứng tỏ trong xương cốt Tống Thu cũng có tinh thần võ gìà. “Vu Thần Vu Thần Môn cung phụng nhất, đã bị đập nát, hơn nữa một ngọn lửa đã thiêu rụi, bắt đầu từ hôm nay, thế gian không còn Vu Thần Môn nữa.”
“Làm rất tốt.” Khuôn mặt Sở Trần toát ra tươi cười; “Vợ con Lý Chấn tìm đưực chưa?”
“Bọn họ một nhà đã đoàn tụ.”
Tống thu hỏi: “Anh muốn đưa bọn họ về Thiền Thành không?”
Sờ Trần trầm ngâm một hồi: “Cậu đưa bọn họ đến Thuận Thành, Hùng gia, nói là tôi sắp xếp.
Chiều mai tôi sẽ đi qua một chuyến, hóa giải cổ trong cơ thể bọn họ.
Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/2154908/chuong-727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.