Tiêu Lãng theo bản năng nghiêng mặt nhìn thoáng qua Sờ Trần.
Tên này đối với tính người khống chế thật sự quá chuẩn xác, chi cố hắn dám to gan như vậy, dưới tình huống như vậy đề cho Dương Tiểu cẩn chính diện đi ra.
Tiêu Lãng cũng hiểu được, chỉ cần Dương Tiểu cẩn có dũng khí đi hết đoạn đường này, từ nay về sau, vết thương trên mặt cô sẽ khổng còn là vũ khí kẻ địch dùng để công kích cô và Ninh Tử Mặc nữa.
Triệu Chỉnh Ngôn cũng một đường đỉ theo, trong lòng chấn thán không thôi.
“Tuy rằng tôi không biết chuyện xưa giữa cô gái này cùng thiếu gia Ninh gia, nhưng mồ, cô ta dám dùng khuỗn mặt thật đối mặt với đám đông, đối mặt với nguy nan bày ra phần dũng khí này, tôi dám nói, cô ta xứng đáng với bất
luận kẻ nào.”
Người thằn sắc rung động, xa xa không chỉ có một mình Triệu Chính Ngôn.
Khi Dương Tiểu cẩn đi lên tầng một, chậm rãi đi ra khỏi quảng trường, cả quảng trường phảng phất trong nháy mắt bị ném một quả bom!
Từng đạo ánh mắt mang theo không thể tin nhìn Dương Tiểu Cẩn đang đi ra.
Đám đông tách ra…
Đây là cô gái xấu xí bị họ điên cuồng nhục mạ.
Đây là cô gái mà họ la hét kêu ra ngoài.
Cô ấy ra rồi.
Giờ khắc này, đám người vốn ồn ào an tĩnh lại, nhìn một khuôn mặt xấu xí ở xa xa, một đôi mắt trong suốt vô cùng.
Họ có một cảm giác đột nhiên thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/2154823/chuong-767.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.