sỏ’ Trần đang suy nghĩ ngày mai để Vinh Đông đi thàm dò ý tứ của Tiền Bộ Thiệu một chút, xem có thể tra ra vị gián điệp Bắc Trần kia hay không.
“Bà xã, Bạch Anh Tài kia…”
“ông ta không họ Bạch, họ Đặng.”
“ỏ, đúng rồi( Đặng Đại Tài kia…”
“… Đặng Anh Tài.” Tống Nhan rất kỳ quái Sở Trần sao lại đột nhiên nói năng lộn xộn.
Sờ Trần cảm thán: “Nếu như em suy đoán là thật, như vậy Đặng Anh Tài kia che dấu rất kĩ a.”
Tống Nhan theo bản nàng nhẹ nhàng gân đầu: “Là rất kĩ.”
Nửa tiếng sau, Tống Nhan cảm
thấy mệt mỏi tiêu tan không ít, ngồi dậy: “Ngày mai em chờ tin tốt cùa anh.”
Sau khi Tống Nhan trở về phòng, Sở Trần gửi cho Vinh Đông một tin nhắn.
Mười phút sau, Vinh Đông mới gọi tới.
“Sờ thiếu, chúng tôi đang ờ quán bar 21, vừa rồi không tiện trả lời tin nhắn của anh.” Vinh Đông hạ thấp thanh âm: “Sờ thiếu có phân phó gì không?”
“Bắc Trần có người tên là Đặng Anh Tài, anh nghĩ biện pháp thăm dỏ một chút, có phải là người của Tiền Bộ Thiệu hay không.” Sờ Trần nói.
Vinh Đông cúp điện thoại, gọi điện thoại cho mẹ Trương cầm
tán gâu vài câu, sau đó xóa nhật ký cuộc gọi với Sờ Trần, đầy cửa toilet đi ra ngoài.
“Đông Tử, sao lại đi lâu như vậy, không phải là uống nôn nhanh như vậy chứ.” Tiền Bộ Thiệu cười ha ha.
“Cắt, Thanh Đảo không đổ tôi không đồ.” Vinh Đông đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/2154737/chuong-809.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.