Đối với bọn họ mà nói, một cước này của Sờ Trần, đá không chỉ là Triệu Thiên Hạo, mà còn là thể diện của Triệu Phương Tuyền.
“Hảo tiểu tử, ngay cả Sư Vương Nam Mỹ Triệu Phương Tuyền mặt mũi cũng không nể mặt a.” Sư Vương Lĩnh Nam Lâm Viêm nhìn thấy một màn này, vuốt nhẹ râu của mình, trong lòng có loại cảm giác thống khoái khó hiểu: “Quả nhiên không phải tất cả mọi người đều quen hẳn.”
Không chỉ có Làm Viêm, ở đây không ỉt người đều nghe nói qua Triệu Thiên Hạo, tuy rằng thời gian đến Dương Thành chỉ có vài
ngày ngắn ngủi, nhưng lại là ngang ngược có tiếng, ỷ vào thân phận là cháu trai và đại đệ tử cao cấp nhất của Triệu Phương Tuyền, người binh thường thật đúng lá không dám đắc tội.
Tối nay bị đánh đập dã man.
“Sờ Trần!” Trên mặt sông vang lên thanh âm phẫn nộ gầm thét của Triệu Thiên Hạo: “Ngươi khinh người quá đáng.”
Sở Trần mặt không chút thay đồi, đi lên vài bước, lại một lần nữa đá Triệu Thiên Hạo đang cố gắng lên bờ xuống.
Khinh người quá đáng?
Đêm nay nếu thực lực của anh kém một chút, đánh không lại Triệu Thiên Hạo, hiện tại người phải khỏa thân bơi khắp Châu
Giang, nhất định là anh.
Triệu Thiên Hạo rõ ràng giẫm lên anh mà đến.
Đối mặt với loại người này, Sở Trần chỉ có một ý nghĩ, đó chính là giẫm trở về.
Một cước cuối cùng của Sờ Trần trực tiếp đá vào mặt Triệu Thiên Hạo, Triệu Thiên Hạo rơi xuống mặt sông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/2154527/chuong-915.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.