“Chị, nếu không…” Từ Tử Kiệt cắn răng: “Chị ở trong xe chờ đi, em đi xuống là được. Em thấy có người đang theo dõi chúng ta, chụp lén bằng điện thoại di động, em đoán họ muốn phát sóng trực tiếp cảnh mất mặt của chúng ta.”
“Chúng ta bán thuốc của riêng mình, hợp pháp và hợp lý, có gì xấu hổ.” Những lời này của Từ Tử Kiệt ngược lại làm cho Chu Tú Nhu trấn định lại, đẩy cửa xe, cùng lắm thì bị cự tuyệt: “Đến cũng đến rồi, đi xuống đi.”
Đến cũng đến rồi…
Từ Tử Kiệt đột nhiên cảm thấy bốn chữ này đặc biệt có ma lực.
Hai người vừa mới xuống xe, cửa Linh Bảo Đường đã có vài
người cất bước đi ra.
Dẩn đầu là người đàn ông trung niên, âu phục giày da, lấp lánh hữu thần, thân hình cao lớn có loại khí tràng vô hình.
Đồng tử Chu Tú Nhu lập tức ngưng đọng.
Làm nghề này, làm sao có thể không nhận ra tổng giám đốc tập đoàn Linh Bảo tiếng tăm lừng lẫy, Kiều Lăng Vân.
Khách sạn lớn Thụy cẩm, giờ phút này cũng ồ lên.
“Dĩ nhiên là tổng giám đốc Kiều, thật trùng hợp, tôi phỏng chừng tổng giám đốc Kiều vừa vặn chuẩn bị ra ngoài, đến khách sạn Thụy Cam.”
“Mẹ kiếp, bán sản phẩm trước
mặt Kiều tổng? Hai tên Bắc Trần kia phỏng chừng chân đã mềm nhũn rồi.”
“Chậc chậc, thật đúng là trò hay a.”
Bóng dáng Kiều Lăng Vân càng ngày càng gần, thân thể Chu Tú Nhu cứng ngắc.
Nhưng mà, khi Kiều Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/2154494/chuong-931.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.