Ánh mắt Hoàng Ngọc Hằng dừng trên người Ninh Quân Tiếu, hâj^
đột nhiên… có chút mong đợi.
“Ngọc Hằng, anh đừng tin lời hắn, người chết như đèn tắt, sao có thể chết rồi sống lại?” Hoàng Tú Tú IÓTI tiếng mở miệng, sau khi đưa ra quyết định vừa rồi, nội tâm Hoàng Tú Tú ngược lại không quá sợ hãi: “Lời nói của ác ma, một chữ cũng không thể tin tường.”
“Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, ngươi sẽ tin tưởng Thi Cồ tồn tại sao?” Tiếu Âm Kỳ cười lạnh: “Lĩnh vực ngươi không tiếp xúc được, chưa chắc đại diện cho việc không tồn tại.”
Hoàng Ngọc Hằng hít sâu một hơi, đoi mắt mang theo điên cuồng: “Tiếu tiền bối, tôi tin ngài.”
Hai tay Hoàng Tú Tú run rầy, không thể tin nhìn Hoàng Ngọc
Hằng.
Hoàng Ngọc Hằng từng là đại diện thế hệ trẻ xuất sắc nhất cùa Hoàng gia, nhưng bây giờ, hắn lai lưa chon tin vào ác ma.
“A!”
Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết cực kỳ quỷ dị vang vọng, quanh quẩn xung quanh tầng hầm.
Mọi người nhất thời cảm giác được sờn tóc gáy, cả người đều nổi da gà, đồng tử mờ to tròn vo, nhìn chằm chằm phía trước.
Phát ra thanh âm kêu thảm thiết, rõ ràng lả một cỗ thi thể nằm trên mặt đất, sau khi Thi cổ Từ cổ màu xanh biếc tiến vào hầu họng của hắn, thi thể này một mực hiện ra hào quang màu xanh nhạt u ám, lúc này, khuôn mặt của hắn rõ ràng méo mó, cả người phảng phất lập tức sổng lại, cổ họng nhúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/2154473/chuong-942.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.