Chương trước
Chương sau
Đương nhiên, lấy tiêu chuẩn của La Vân Dương, cũng không đến mức nói là tác phẩm vẽ nguệch ngoạc.

“Anh tính là cái thá gì?” La Vân Long vừa muốn phát tác, lại bị La Vân Dương xua tay chặn lại, La Vân Dương giận dữ cười ngược, nhìn chằm chằm Sờ Trần: “Nếu anh cho rằng đây chỉ là một bức vẽ nguệch ngoạc, như vậy tôi nghĩ, anh nhất định đã gặp qua Phượng cầu Hoàng đẹp hơn a.”

Sở Trần suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Gặp qua rất nhiều, bức họa này của anh quả thật là kém nhất.”

Ngay cả La Vân Long cũng bật cười: “Nói năng bậy bạ, ngay cả mấy người cuồng thảo thư pháp cũng không hiểu, lại dám nói khoác không biết ngượng như vậy, tôi khuyên anh nên cút đi sớm một chút đi, bớt ở chỗ này mất mặt xấu

hổ.”

“Giả vờ cũng có khuôn mẫu.”

“Hắn làm sao không nói mình cầm kỳ thư họa còn tinh thông như vậy.”

“A, Sở Trần thật sự có bản lĩnh này, tại chỗ vẽ ra một bức Phượng cầu Hoàng vượt qua La Vân Dương, lão tử liền ăn

hết bức Phượng cầu Hoàng này.

Ảnh mắt Sờ Trần tập trung người này, tầm mắt híp lại: “Anh là ai?”

Người này sửng sốt một chút, cũng không sợ, người có thể xuất hiện ở trường hợp nảy, không phú thì quý, hắn trực tiếp đứng trước một bước, mờ miệng nói: “Tôi là Lê Nhạc Kinh.”

“Gia đình bán đồ cồ.” Hạ Bắc thấp giọng mở miệng.

“Anh vừa rồi nói, nếu tôi vẽ ra bức tranh còn hơn bức này, anh đều ăn hết bức họa này đều?” Sở Trần hỏi.

Lê Nhạc Kinh ngẩn ra, lập tức ngược lại không biết nên trả lời Sở Trần như thế nào.

“Kinh thiếu anh lo lắng cái gì, hắn đang hù dọa anh.” La Vân Long trực tiếp nói: “Tính tôi một phần, hắn có thể vẽ ra bức tranh tiêu chuẩn cao hơn, tồi cùng anh ăn bức họa này.”



“Ha ha ha! Không bằng cũng tính tôi một phần đi.” La Vân Dương cũng chế nhạo nở nụ cười: “Dù sao đây là tôi tự tay

ve ra.

Một bên, Bạch Mộ không nhịn được cười: “Vậy… tôi cũng góp vui?”

Trong mắt bọn họ, bức tranh thủy mặc Phượng cầu Hoàng này của La Vân Dương đã đại diện cho tiêu chuẩn cao nhất của thế hệ trẻ, huống chi, Sờ Trần chỉ là một võ phu thô bỉ, múa đao lộng thương còn được, cầm bút vẽ tranh, có thể có bao nhiêu bản lĩnh?

vẫn là phải vẽ một bức tranh thủy mặc tiêu chuẩn cao hơn tại chỗ. . Truyện Khoa Huyễn

Lùi một vạn bước, mặc dù Sở Trần vẽ ra tiêu chuẩn không thấp, nhưng dựa vào cái gì có thể được nhận định trên tiêu chuẩn của La Vân Dương?

Sở Trần đào cho mình một vòng lớn.

“Anh xem, chúng tôi nhiều người như vậy đều tham dự, ngược lại thì sao?” La Vân Dương khuôn mặt mỉm cười nói: “Nếu như anh vẽ ra, còn lâu mới bằng Phượng cầu Hoàng của tôi thì sao?”

Sở Trần không chút do dự: “Vậy Tiểu Bắc liền ản hết hai bức họa này.”

Tròng mắt Hạ Bắc trợn tròn, sâu kín nhìn Sở Trần.

Mọi người nhịn không được nở nụ cười.

“Thì ra là đang lừa thiếu gia Hạ gia a.”

“Xem ra Sở Trần cũng không tính là thật sự ngốc.”

“Chậc chậc, hai người thật đúng là anh em tốt!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.