“Cho nên nói, sỏ’ Trần ở dưới tay Đào tiên sinh, có thề đi mấy chiêu?”Chung Tú Thanh nở nụ cười.
Hồ Lập Dũng nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không biết Sờ Trần.”
Tất cả mọi người đều biết, đây là lời khách sáo của Kỳ Vương.
Theo bọn họ thấy, Sở Trần cùng Đào Cư, là một tầng lớp tồn tại hoàn toàn khác nhau.
“Tôi cảng hứng thú hơn, chính là sách dạy chơi cờ vừa mới được Đào tiên sinh bỏ vào túi.” Ánh mắt Hồ Lập Dũng phát sáng, đối với kỳ thủ mà nói, giá trị của một sách dạy chơi cờ tốt, tương đương với một phần võ công tuyệt thế.
Hồ Lập Dũng đả hạ quyết tâm, sau khi trận đấu vãn đấu chấm dứt. nhất định phải tìm Đào Cư lấy được phần sách dạy chơi cờ này.
Lúc này Đào Cư đã đi tới trên đài cao, chính giữa đài cao bày một bàn cờ.
Bên cạnh có máy chiếu, mỗi một bước đi giữa hai người đều sẽ được chiếu trên màn hỉnh lớn của hiện trường.
Thấy Kỳ Vương Thiên Nam lên sân khấu, tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùa khán giả quảng trường cũng không dừng lại.
Khuôn mặt Đào Cư cũng nồi lên một trận ý cười.
Những năm gần đây, hắn tuy rằng làm việc khiêm tốn, nhưng ở Thiên Nam, tích lũy không ít thanh danh, càng dược người ta ca ngợi là Kỷ Vương Thiên Nam.
Đúng rồi.
Còn không biết đối thủ hôm nay là ai.
Đây chưa bao giờ là vắn đề Đào Cư quan tâm.
Huống chi, mười ngày nay, hắn đều dốc lòng nghiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/2154257/chuong-1050.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.