Đàn, không giống nhau.
Chung Tú Thanh nói ra những lời này, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
Trong lòng cô, quả thật cũng tồn tại một loại quan niệm như vậy.
Cầm kỳ thư họa, cầm xếp thứ nhất.
Người tinh thông thư pháp và tranh vẽ, thậm chí là người có tài đánh cờ, chưa chắc có thể tinh thông kỹ năng đàn.
“Mỏ mắt mong chờ a.” Hoàng Phủ Nguyên Cảnh mở miệng.
“Hai thắng một hòa, trận chiến cuối cùng, Sở Trần coi như là thua, hôm nay hắn cũng là người thắng.” Trương Thạch nói.
“Thúc.” Bạch Mộ đi tới bên cạnh Bạch Kỳ Thắng.
“Giao cho ta.” Bạch Kỳ Thắng mặc trường bào màu tím tiêu sái, gió thổi lên, trường bào khẽ đong đưa, có vài phần khí tức xuất trần.
Phía sau Bạch Kỳ Thắng, hai đệ tử khiêng đàn đi theo.
Bạch Mộ cảm nhận được sự tự tin mãnh liệt tất thắng được phóng thích trên người Bạch Kỳ Thắng, lúc này cũng là trong lòng ổn định lại, đứng thẳng người, ánh mắt dừng trên đàn cổ hai đệ tử khiêng tới, ánh mắt sáng ngời, lập tức mở micro, quyết đoán mờ miệng nói: “Trận so đấu cuối cùng về kỹ năng đàn sắp bắt đầu, chúng ta trước tiên nhìn Bạch Kỳ Thắng, đàn của Bạch Kỳ
Thắng đã mang lên, cây đàn này có lai lịch rất lớn, chất liệu chế tạo đặc thù mà thành, mỗi một sợi dây đàn đều tỉ mỉ mài giũa, rèn cấp bậc đại sư, giá trị của nó…” Bạch Mộ dừng một chút: “Phải nói, không thể đánh giá, nó là bảo vật vô giá, nó là bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/2154227/chuong-1064.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.