Tống Thu kinh ngạc đến ngây người.
Những lời này của Sở Trần bại lộ không ít thông tin.
Vinh Đông lại là người của anh rể.
“Mặc dù biết Vinh Đông là người của anh rể, Diệp Thiếu Hoàng hẳn cũng không dám quá đáng, nhiều nhất cũng chỉ đánh một trận, sao hắn dám giết người?” Tống Thu nói.
“Bên cạnh Diệp Thiếu Hoàng có người của
lính đánh thuê Hắc Liêm.” Thần sắc Sở Trần ngưng trọng, đám người liều mạng này, coi mạng người như cỏ rác, tuyệt đối sẽ không để ý đến sống chết của Vinh Đông, nếu như không phải vì lấy Vinh Đông ra uy hiếp anh, dẫn anh đi đến quán bar Lưu Kim, Vinh Đông chỉ sợ đã sớm bị giết chết.
Vừa rồi điện thoại kia, Sở Trần đại khái cũng có thể đoán được.
Nếu Như Vinh Đông lấy cớ khác lừa gạt anh đi qua, có khả năng sẽ thành công, nếu mình không hề đề phòng đến quán bar Lưu Kim, nói không chừng sẽ trực tiếp bị bắn chết.
Nhưng Vinh Đông không lựa chọn thỏa hiệp.
Là gián điệp cho anh, phước đức ba đời.
Vinh Đông đã hoàn toàn đặt mình thay vào vai người gián điệp, cho dù cuối cùng đối mặt với sống chết, Vinh Đông cũng dứt khoát lựa chọn.
Điều này ngược lại khiến ấn tượng trong
lòng Sở Trần đối với Vinh Đông hoàn toàn thay đổi.
Suy nghĩ một hồi, Sở Trần vẫn không nhịn được, dùng tài khoản ‘Điếu Giả’ thăm dò Vạn Băng Sơn tình hình bên trong quán bar.
Vạn Băng Sơn thấy tiền bối ‘Điếu Giả’ lại coi trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/2154146/chuong-1106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.