“Không thể, không thể…”
Diệp Thiếu Hoàng không thể tiếp nhận, lính đánh thuê Hắc Liêm mà hắn muốn dựa vào đã bị tiêu diệt trong vòng 5 phút.
Lần này, hắn thực sự xong đời rồi.
“Tôi không tin!” Lúc này, đột nhiên, lại có một đạo thanh âm rống to.
Hàn Kiến VỚI tay còn cắm dao gọt hoa quả!
Hàn Kiến bộ mặt dữ tợn, hắn đi theo bên
cạnh lính đánh thuê Hắc Liêm không phải ngày một ngày hai, cho dù là tổ chức lính đánh thuê tinh nhuệ nhất Trung Đông, cũng không có khả năng dưới tình huống như vậy, chỉ dùng 5 phút ngắn ngủi giải quyết lính đánh thuê Hắc Liêm.
Điều này tuyệt đối không thể!
Hàn Kiến đột nhiên nhảy dựng lên, xông tới bên ngoài phòng.
Giả!
Đừng hòng gạt tôi!
Hàn Kiến sải bước lao ra.
Đoàng đoàng đoàng!
Cùng với tiếng súng, giọng nói của Hàn Kiến đột nhiên dừng lại.
Một lúc lâu sau, một tiếng rầm rầm ngã xuống đất.
Trong khoảnh khắc Hàn Kiến ngã xuống đất,
thần kinh Diệp Thiếu Hoàng cũng căng thẳng đến cực hạn, cả người giống như chim sợ cành cong, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, nhìn Sở Trần.
Hắn lại thua một lần nữa.
Diệp Thiếu Hoàng có cảm giác sắp thở không nổi.
Bước chân của Báo Biển chậm rãi dời sang vài bước, đến gần cửa phòng riêng.
Hắn không phải là muốn xông ra ngoài, mà là phòng ngừa Sở Trần chạy ra ngoài.
Đến tình trạng này, Sở Trần chính là rơm cứu mạng cuối cùng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/2154134/chuong-1111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.