Ánh đèn dần dần tối xuống, hội trường chỉ còn lại một chùm ánh đèn duy nhất chiếu rọi trên người Tiêu Lãng.
Cô gál sống sót bằng tên của em trai mình.
Sở Trần thông qua Tống Nhan biết được câu chuyện của Tiêu Lãng, nội tâm có chút xúc động, sau khi Dương Tiểu cẩn xảy ra chuyện, Tiêu Lãng càng dám đi theo Sở Trần tìm kiếm tung tích của Dương Tiểu cẩn, cô gái này, bề ngoài thoạt nhìn yếu đuối, nhưng nội tâm của cô, vô cùng kiên cường.
Chùm ánh sáng này.
Dương Tiểu cẩn nhìn cô gái ngồi trước cây đàn dương cầm, nước mắt cũng dần dần có chút mơ hồ.
Trong những ngày đen tối nhất của cuộc đời cô, Tiêu Lãng là ánh sáng duy nhất của cô.
“KhúcVlnh Quang’ này là khúc dương cầm do Tiêu Lãng tự sáng tác.” Con ngươi Tống
Nhan tràn ngập chờ mong.
Khúc dương cầm vô cùng hợp cảnh, đêm nay Sở Trần muốn thu hoạch, chính là vinh quang thuộc về cá nhân anh.
Vạn người chú ý, toàn thành chứng kiến.
Một khúc kết thúc, Tiêu Lãng đứng lên, nhẹ nhàng khom người về phía trước, sau đỏ mở miệng nói: “Chúc mừng Sở Trần.”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm sét.
Tiêu Lãng ngọt ngào cười, bước chân trong yêu kiều rời khỏi sân khấu.
Khúc ‘Vinh Quang’ của cô cũng mở màn cho buổi lễ trao huy hiệu danh hiệu tối nay.
Xuất hiện sau Tiêu Lãng là một ca sĩ hạng nhất, sinh ra ở Dương Thành, sự xuất hiện của anh cũng gây ra phản ứng rất lớn.
Tiếng hoan hô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/2154107/chuong-1125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.